
ột mình.
- Chỉ hai chúng ta đi xem thôi à?
- Ờ… – Anh đáp quấy quá một câu, sau bỗng nói: – Lần trước nghe phong thanh Thư Linh và Kiến Thiết cũng muốn mua nhà, chi bằng em hỏi hai
người đó coi.
Thư Lộ bèn bốc máy gọi Thư Linh. Kiến Thiết nhận điện, giọng thì thào nói:
- Chuyện gì đó dì út, bé bi đang ngủ.
- Gia Tu hỏi anh chị cuối tuần đi xem nhà không?
- À được… nhưng mà chỉ xem một lát thôi, bé bi không rời mẹ đâu. – Tiếng xuýt xoa của Thư Linh ở gần đó vọng vào ống nghe.
- Vậy hai đứa em hẹn lịch, rồi tới đón anh chị sau nhé.
- Đón anh chị á?
- Gia Tu nói sẽ mượn xe?
- Hả… mượn xe? – Giọng Kiến Thiết bỗng cao vút lên tận quãng tám.
- Vâng…
- Ai… ai lái? – Thậm chí anh còn lắp ba lắp bắp.
- … Thì Gia Tu, dĩ nhiên.
- … – Đầu máy bên kia chìm trong im lặng trong vài giây, sau đó là một giọng quả quyết: – Vậy bọn này không đi đâu.
- … Sao lại thế? – Thư Lộ sửng sốt.
- Em hỏi Harry ấy. – Có lẽ âm thanh đường đột khiến thằng bé con giật mình thức giấc, Kiến Thiết nói nhanh câu “Tạm biệt” rồi lật đật đi dỗ
con trai.
Nhìn điện thoại trong tay mà cô có cảm giác ù ù cạc cạc.
- Bên đó đi không? – Gia Tu lật trang báo, đoạn hỏi cô.
- Không đi… – Cô ngỡ ngàng lắc đầu: – Anh rể nói, nếu anh lái xe thì anh ấy quyết không đi.
Anh già cười khẩy bảo:
- Cái thằng nhát cáy…
- Có phải anh từng lái xe rồi làm gì đó khiến anh ấy có ác cảm đúng không?
- Anh nghĩ… – Hình như anh đang nghiêm túc suy nghĩ: – Không, chí ít anh chưa từng bị cảnh sát chộp.
- Chộp?
Anh già như một cậu trai ngỗ ngược, thậm chí chẳng buồn ngước mắt nhìn lên, anh nói:
- Anh không có bằng.
- …
- Nói chính xác hơn là, không lấy được bằng.
- Tại sao… – Cô sửng sốt nhìn anh. Nhớ lại cái hôm đưa Nhã Văn lên
trường, hoá ra bữa đó cô không biết gì mà cứ điểm nhiên ngồi trên xe của một người không có bằng lái xe ư.
- Bởi vì… anh bị “khuyết sắc giác”. – Anh nhún vai, như thể đang nói, hẵng may chưa bị mù màu.
Cô chết lặng người, phải nói đây là câu chuyện ly kỳ nhất cô từng
nghe: một người có thể vẽ ra những bức tranh sặc sỡ, mà lại “khuyết sắc
giác” ư.
Cô lờ mờ nhớ lại những lời anh nói trong lễ cưới: cô ấy biến thế giới vốn chỉ hai màu đen trắng của tôi trở nên rực rỡ…
Cô, thật sự có thể ư?
Cuối tuần đó, Thư Lộ vẫn điềm nhiên ngồi trên xe do anh già cầm lái
để đi xem nhà. Cô cố ý ăn mặc thật già dặn, cốt kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Thế mà anh lại cười bảo:
- Không sao, em có thể mặc áo thể thao có in hình chuột Mickey trước ngực, anh sẽ bảo với mấy cô bán nhà, em là con gái anh.
- Anh sinh con hồi lên mười hả? – Thư Lộ nhăn mũi cãi trả.
- Đừng khinh thường anh, anh dậy thì hơi bị sớm đấy. – Anh khoá cửa xe, ôm cô, tranh thủ hôn chụt lên má cô một cái.
Lâu dần cô đã hình thành thói quen được anh cưng nựng, cô nghĩ bụng
bảo, có lẽ đây là cái lợi khi lấy chồng già. Trái tim anh đủ bao la để
chứa đựng cô, đồng thời, anh luôn dành cho cô sự nâng niu, chiều chuộng.
- Đang nghĩ gì thế? – Anh nhéo má cô.
- Em đang nghĩ… nếu lấy người khác, không biết sẽ thế nào. – Cô thành thực trả lời.
Anh cười nói:
- Dĩ nhiên không sướng bằng lấy anh rồi.
Cô cũng phì cười: về chuyện này thì khoảng cách giữa họ là bằng không…
Nhân viên nhà đất dẫn hai người đi tham quan nhà mẫu. Gia Tu quẩn
quanh giữa phòng khách và phòng ngủ, hỏi kỹ càng phương hướng và thời
gian đón nắng. Thư Lộ chẳng màng bận tâm, cô chỉ say sưa tưởng tượng
cách bài trí của mỗi gian phòng, mà trước đó, cô không nhận ra mình lại
ham thích đến thế.
Buổi tối về nhà, Gia Tu hỏi ý kiến cô, cô ôm vai anh, lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Anh quyết định đi, anh mua cho em căn nào, thì đó cũng là nhà cả mà.
Anh già ngây người, ra chiều cảm động hỏi cô:
- Không sợ anh mua cho em cái nhà tranh vách đất hà?
- Nhà tranh á… – Mắt cô láo liên một vòng: – Cũng được, nhưng mà
trước cửa phải có bãi cát trắng, trước bãi cát phải có biển xanh… nhà
như thế, có là nhà tranh em cũng ưa.
Anh mỉm cười, hôn lên trán cô. Đó là nụ cười cưng chiều mà Thư Lộ yêu nhất ở anh.
***
- Cậu biết không? – Tiểu Man lại bắt đầu cái giọng điệu văn thơ của cô nàng: – Con mụ dở hơi kia lại đến tìm cậu đấy.
- Mụ dở hơi? – Thư Lộ ngẩng lên nhìn cô bạn một tháng, rồi lại cúi xuống quyển sách trên tay.
- Thì… Peter Pan ấy.
- Phan Bỉ Đắc?
- Ờ! – Tiểu Man gật đầu, đoạn bóc một túi lạc, cô nàng ăn nhiều đến nỗi, trên bàn làm việc rơi đầy vỏ lạc.
- Lúc nào cơ?
- Hình như hôm qua.
- …
- Đúng lúc cậu tới thư viện.
- Bà ấy có nói tìm tớ làm gì không?
- Không. – Cô nàng nhún vai: – Mụ ta chỉ nói, lúc nào cậu ở đây, mụ ta lại tới.
Thư Lộ không đoán nổi bà ấy tìm mình có việc gì; biết đâu, bà ấy lại
đến tham dự tiết mục khác rồi tiện đường ghé qua tìm mình mà thôi. Và
đúng như Tiểu Man vừa nói, bà ta đích thị là người dở hơi.
Tối đó, Gia Tu gọi điện thoại thông báo, anh phải tăng ca. Thư Lộ bèn ăn cơm ở căng tin rồi về nhà một mình.
Tuy anh già ở nhà lúc nào cũng im thin thít như thịt nấu đông, song
lúc vắng mặt anh, căn nhà lại càng thêm mấy phần trống vắng. Thư Lộ ngồi viết bản th