Hạnh Phúc Ước Hẹn

Hạnh Phúc Ước Hẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322544

Bình chọn: 7.00/10/254 lượt.

i thiệu cho cậu một người đẹp, kết quả thế nào? Chị ấy vẫn đang đợi tin từ cậu!"

"Ai cơ? Ồ, cậu nói người đó sao, mình

không muốn tìm con gái gia đình quá giàu có, vào đó mình sẽ không ngẩng

đầu lên được suốt cả đời!" Hoắc Yến Phi là người nói mà không suy nghĩ,

nhưng Chu Lập Đông là người hay nghĩ ngợi, anh uống cạn cốc cười lạnh

lùng rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Hoắc Yến Phi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Tỉnh Thành trách: "Cậu nói chuyện kiểu gì vậy?”

"Mình nói gì?” Hoắc Yến Phi nhìn theo bóng dáng của Chu Lập Đông, chợt hiểu, "Mình không nói cậu ấy.”

Tỉnh Thành đuổi theo Chu Lập Đông ra ngoài.

"Hoắc Yến Phi nói mà không suy nghĩ, đừng để bụng với cậu ấy!" Tỉnh Thành nói.

"Lúc không suy nghĩ mới nói thật!" Chu Lập Đông lắc đầu, có vẻ không biết

phải làm thế nà: "Không ngờ Yến Phi lại nghĩ mình như thế!"

"Dây

thần kinh của cậu ấy còn to hơn cả cột điện, liệu có thể làm tổn thương

người khác không?" Tỉnh Thành giữ Chu Lập Đông lại: "Đều là anh em thân

thiết nhiều năm rồi, cậu vẫn không hiểu cậu ấy sao? Mau quay vào đi.”

"Mình không giận cậu ấy, mà là giận chính mình." Chu Lập Đông nhìn ánh đèn

nhấp nháy ở phía xa rồi nói: "Cậu ấy nói không sai, mình muốn tìm một

người vợ con nhà giàu có!"

"Thế thì sao? Mỗi người đều có quyền lựa chọn những gì mà mình muốn!"

Chu Lập Đông vẫn lắc đầu, nói khẽ: "Hy vọng đây là điều mình thực sự muốn!" Tỉnh Thành chỉ nhìn thấy cảm giác đau khổ trong ánh mắt của Chu Lập

Đông mà không hiểu anh đang nói gì.

“Quay vào thôi! Mình thật sự không giận Yến Phi.” Chu Lập Đông quay người bước vào.

Tỉnh Thành đứng lại vài giây, nghĩ ngợi: "Lập Đông, lựa chọn như thế này có phải là điều cậu thật sự muốn không?"

Ba người uống rượu đến tận đêm khuya, cảm thấy không vui trọn vẹn nên tiếp tục về nhà Hoắc Yến Phi uống.

Hoắc Yến Phi lấy từ trong tủ rượu ra hai chai Ngũ Lương Dạ, rồi tìm trong tủ lạnh được mấy túi lạc, anh nói: ‘'Chỉ có từng này thứ, tụ tập thôi!”

Mỗi người cầm một chén thủy tinh được rót đầy rượu, vừa ăn lạc vừa uống, không biết là ngồi uống ba0 nhiêu lâu.

Tỉnh Thành vừa uống vừa nói: "Kỳ lạ thật, vì sao hôm nay uống thế nào cũng không say!"

Chu Lập Đông nói: "Mình không uống được nữa, uống nhiều rồi!"

“Chưa, vẫn chưa nhiều!" Tỉnh Thành nói.

“Chưa nhiều vì sao mình lại nhìn thấy Hác Tư Nguyên?" Chu Lập Đông cười rồi

nheo mắt muốn nhìn rõ hình ảnh trước mặt, nhưng cố gắng thế nào cũng

không nhìn rõ được.

"Không có Hác Tư Nguyên, làm gì có Tư Nguyên ở đây? Cậu đang mơ đấy à?" Tỉnh Thành cũng cười,

"Các cậu nhắc đến Hác Tư Nguyên, vì sao mình lại nhớ đến Tố Kê?" Hoắc Yến Phi xoa trán, "Đừng nói nữa, uống rượu thôi!"

Cả đêm Chu Lập Đông không về nhà, cũng không gọi điện thoại, Thẩm Lợi

không thể không cảm thấy giận anh, mặc dù biết anh ở cùng Tỉnh Thành và

Hoắc Yến Phi nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.

Sáng sớm hôm sau đến công ty, Thẩm Lợi đến phòng làm việc của Chu Lập Đông.

Chu Lập Đông đang ngồi trước bàn làm việc, nhìn thấy Thẩm Lợi, anh cười với vẻ hối lối: "Tối qua uống rượu với Tỉnh Thành và Yến Phi, muộn quá nên

anh không về."

Thấm Lợi nhếch môi, giận dỗi nói: "Người không về, sao cũng không gọi điện thoại?"

Chu Lập Đông ôm vai Thẩm Lợi: "Điện thoại hết pin, anh xin lỗi."

Nhìn thấy nụ cười hiền của Chu Lập Đông, Thẩm Lợi không giận được nữa: "Ừ sau còn như vậy, em không thèm để ý đến anh nữa!"

Chu Lập Đông dỗ dành Thẩm Lợi: "Lần sau anh sẽ gọi điện!"

Thẩm Lợi hừ một tiếng, ôm lấy Chu Lập Đông: "Để trừng phạt anh một đêm không về, tối nay anh phải đưa em đi mua đồ!"

"Được! Đợi anh làm xong việc rồi đi." Chu Lập Đông tiễn Thẩm Lợi ra ngoài rồi

ngồi trên ghế sô pha giữa căn phòng rộng, cảm thấy một cảm giác nặng nề

chưa từng có trước đây.

Buổi chiều đi làm về, Thẩm Lợi đến đợi Chu Lập Đông: "Anh nói là sẽ đưa em đi mua đồ!"

Chu Lập Đông thu dọn đồ đạc: "Được, nhưng đi về anh phải làm thêm giờ, anh còn một đống việc chưa làm xong!"

Thẩm Lợi thích một chiếc áo khoác, đi vào phòng thử đồ, Chu Lập Đông buồn

chán ngồi xem tạp chí thời trang, đều là các kiểu thời trang mới dành

cho phụ nữ nên anh không có hứng thú. Gấp quyển tạp chí lại, anh nhìn

lên, thấy bóng dáng một cô gái mảnh mai đi ngang qua.

Cô gái đó

không quay đầu lại, bước về phía một chiếc áo khoác kẻ ô màu xanh, dừng

lại một lát tỏ vẻ tiếc nuối rồi bỏ đi và biến mất ở góc rẽ.

Chu Lập Đông không đuổi theo, anh biết, cho dù anh đuổi kịp cũng không có ý nghĩa gì.

Những cuộc gặp gỡ như thế này có thể xảy ra vào bất kỳ lúc nào, đó chỉ là sự

tình cờ của số phận, nhưng sự tình cờ lần này liệu có phải do ông trời

sắp đặt?

Lẽ nào chuyện cũ giữa anh và cô vẫn chưa kết thúc?

Nghĩ đến đó, trong lòng Chu Lập Đông dường như được nhóm lên một ngọn lửa nhỏ.

Hác Tư Nguyên đi khắp khu trung tâm thương mại Thúy Vi nhưng không tìm được chiếc áo khoác nào vừa ý, đang định bước xuống cầu thang, cô nhận được

điện thoại của Tổ Kế: "Mau đến quán cua ở cổng phía tây đại học Giao

thông, mình mời cậu ăn món cua cay."

Tư Nguyên hơi ngạc nhiên: "Cậu đến đại học Giao thông làm


Polaroid