
ông và ông Châu đã quen biết từ lâu, lúc đầu mới vào Cửu Tinh, vì một số vụ làm ăn
riêng không muốn để nhà họ Thẩm biết, anh trực tiếp tìm gặp ông Châu,
lấy hàng rồi bán cho người khác để lấy tiền chênh lệch. Sau đó, Chu Lập
Đông có thể hô mưa gọi gió ở Cửu Tinh, không cần ông Châu nữa nên dần
dần ít liên lạc.
Nếu lần này em họ xa của anh không khẩn thiết nhờ vả, anh cũng không đến tìm ông Châu.
Chu Lập Đông hỏi nhiều người mới tìm được địa chỉ, anh nhớ trước đây công
ty nhỏ này ở một tòa nhà sáu tầng, không biết từ lúc nào đã chuyển đến
nơi hơn chục tầng?
Đến cầu thang, có một phòng làm việc khép hờ, anh dừng lại nhìn vào trong và thấy Tư Nguyên.
Anh biết cô đang ngủ.
Thấy Hác Tư Nguyên đang nằm ngủ say trên bàn, ngây thơ như một đứa trẻ, bất giác Chu Lập Đông cảm thấy lòng mình rung động.
Chu Lập Đông bước lại gần Tư Nguyên, chăm chú nhìn cô, anh có một cảm giác đau khổ dâng lên trong lòng mỗi lần nhìn thấy cô.
Khuôn mặt bình thản của cô phảng phất một nỗi buồn khiến anh cũng cảm thấy
buồn theo, một lát sau, cô chau mày lại, lông mi bị ướt bởi nước mắt,
môi cô hơi run.
Chu Lập Đông muốn lấy tay lau nước mắt cho cô,
nhưng khi tay đưa được giữa chừng, bất chợt anh thu tay lại, anh muốn bỏ đi, chân anh như đang cắm rễ xuống đất, không sao động đậy được.
Anh sợ cảm giác này, không phải anh đã muốn rời xa cô sao? Vì sao anh vẫn
chịu ảnh hưởng từ cô? Anh thở dài, nói vói mình: "Không phải tất cả đã
trở thành quá khứ rồi sao?''
Lúc này, Hác Tư Nguyên tỉnh đậy sau giấc mộng, cô khẽ gọi tên anh.
Chu Lập Đông cố gắng nhấc chân lao ra ngoài cửa.
Anh bước nhanh không muốn dừng lại lâu hơn, sợ rằng nếu do dự anh sẽ không rời được khỏi đó.
Tư Nguyên chạy ra ngoài cửa, bóng dáng vội vàng của ai đó đã biến mất, cô nghĩ: "Kỳ lạ, lẽ nào vừa rồi có người đến thật?"
Chuông điện thoại vang lên, Tư Nguyên không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vàng nghe máy.
"Khách của tôi đã đến chưa?" Tổng giám đốc Châu gọi điện.
"Vẫn chưa đến!" Tư Nguyên ôm trán,
"Chu Lập Đông luôn đúng giờ, vì sao nói đến mà không đến?" Trước khi tắt điện thoại, tổng giám đốc Châu lẩm bẩm.
Tư Nguyên nghe thấy vậy sững người ngạc nhiên, vì sao lại là Chu Lập Đông?
"Tư Nguyên?" Tổng giám đốc Châu cảm thấy đầu bên kia điện thoại yên tĩnh đến kỳ lạ.
“…”
"Tư Nguyên!"
''Dạ?" Tư Nguyên vội vàng định thần lại.
"Cô sao thế? Không có vấn đề gì chứ? Tôi cúp máy đây!” Tổng giám đốc Châu hỏi.
"Vâng, tổng giám đốc Châu, tạm biệt ông!" Tư Nguyên đặt điện thoại xuống, dựa vào bàn làm việc hồi lâu.
Vì sao vừa rồi cô lại mơ thấy Chu Lập Đông?
Trong một ngày đông lạnh giá, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, bất chấp tất cả lao xuống dòng sông giá buốt, anh đang tìm kiếm gì?
Khi lớp băng mỏng trên mặt sông khiến anh đông cứng, anh có biêt cảm giác lạnh lẽo không?
Hơn nữa, bỗng nhiên anh... không còn quẫy đạp cũng không nổi lên nữa!
Nhớ lại giấc mơ đó, tim của Tư Nguyên đập nhanh và mạnh. Mặc dù không muốn
có bất kỳ ràng buộc nào với Chu Lập Đông, nhưng dù sao họ cũng đã từng
yêu nhau!
Trái tim từng yêu một người sâu đậm dường như đã vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh, đau đớn đến nỗi không thở được, dù nhầm tưởng
rằng đã trở nên lạnh giá nhưng cũng không thể xóa nhòa hết những kỷ niệm và tình cảm yêu thương.
Mình... lúc đó đang đứng trên bờ sao?
Mình có thể nhảy xuống cứu anh ấy không? Vì sao mình cảm thấy, nếu anh
ấy không còn thở được nữa, mình cũng sẽ nhảy xuống đi theo anh ấy?
Tư Nguyên lấy tay lau mắt, quả nhiên khóe mắt cô có nước, cồ lắc đầu để cố gắng quên đi giấc mộng khiến cô đau đớn.
Dù sao bây giờ, người có tư cách nhảy xuống theo anh cũng không phải là cô nữa.
Chu Lập Đông gọi điện cho ông Châu, hẹn gặp vào lúc khác rồi quay về Cửu Tinh.
Thẩm Lợi đang đợi anh ở văn phòng.
"Anh đi đâu?" Thẩm Lợi dường như đợi quá lâu nên sốt ruột, giọng điệu có vẻ hơi gượng gạo.
Chu Lập Đông cũng không so đo, dịu dàng: "Đi gặp một người bạn, tiếc là không gặp được!"
"Bạn như thế nào?" Thẩm Lợi tiếp tục hỏi.
"Đương nhiên là bạn làm ăn rồi”. Chu Lập Đông nhìn thấy có thuốc trên bàn, mở
ra lấy một điếu châm lửa hút, không để ý đến Thẩm Lợi nữa, ngồi xem giấy tờ.
Thẩm Lợi đứng dậy, cảm thấy ngạc nhiên: "Gần đây anh có điều gì đó hơi lạ!"
Chu Lập Đông cười, ngẩng đầu nhìn cô: "Lạ ở chỗ nào?"
Thẩm Lợi nhìn Chu Lập Đông, phải, lạ ở chỗ nào? Rõ ràng là một người đàn ông đang cười rất hiền lành! Thẩm Lợi không nói được anh lạ ở điểm nào,
nhưng trực giác mách bảo cô, Chu Lập Đông đứng trước mặt và Chu Lập Đông trước đây không giống nhau.
Tiếng giày cao gót của Thẩm Lợi xa dần, Chu Lập Đông mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt vẫn cười nhưng ánh mắt khô khốc.
Trời càng ngày càng lạnh, vào giữa mùa đông, bệnh tình của chú ba chuyển
biến không tốt, Chu Lập Đông phải thường xuyên đến bệnh viện. Sau đó cô
em họ đến chăm sóc thay Chu Lập Đông, đưa vợ con đến ở trong căn phòng
ngoại ô của nhà họ Thẩm.
Thẩm Lợi lại không vừa lòng: "Một người ở còn được, bây giờ cả nhà đến ở!"
"Ở thì ở!" Chu Lập Đông cũng sốt ruột anh thật sự không ngờ em họ l