Insane
Hạnh Phúc Ước Hẹn

Hạnh Phúc Ước Hẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322361

Bình chọn: 8.00/10/236 lượt.

thế, vội vàng nói : “ Thôi để mình đi cũng được”

Lúc Hoắc Yến Phi gọi Hác Tư Nguyên, anh nói như thế này : “ Lâu rồi không chơi cầu lông nên muốn tìm ai đó đọ sức”

Tư Nguyên ý tứ hỏi : “ Có những ai?”

“Có tôi và Tỉnh Thành, cô đến đi, nếu cô thắng tôi sẽ mời cô đi ăn” Giọng của Hoắc Yến Phi nghe rất thành khẩn.

Gần đây Tư Nguyên không đượ nghỉ ngơi, cô đang muốn có cơ hội vận động một chút, nghe thấy vậy, cảm thấy cũng hay nên đồng ý.

Địa diểm hẹn nhau ở nhà tập thể dục của đại học Giao Thông, mọi người đều quen thuộc.

Mặc dù bận nhưng Chu Lập Đông vẫn đến sớm nhất. Anh nhớ lại thời đại học,

anh, Tư Nguyên, Tỉnh Thành, Yến Phi thường hay chơi cầu với nhau. Anh và Tư Nguyên một nhóm, thi đấu với Tỉnh Thành và Yến Phi, nam nữ phối hợp

nên thường bị thua.

Có lúc thua rồi, Tư Nguyên vô cùng thất vọng

nói : “Lập Đông, sao chúng ta chưa bao giờ thắng, có phải vì chúng ta

không biết phối hợp với nhau?”

Mỗi lần như vậy, Hoắc Yến Phi đều cười cô : “Lập Đông là gì có tinh thần chơi cầu, cậu ấy nhìn cô suốt, nên không thua mới lạ”

“Vậy chúng ta đổi, lần sau tôi với Tỉnh sư huynh một nhóm” Tư Nguyên đỏ mặt nói

“Đừng, lần sau chúng ta sẽ thắng!” Anh ngăn lại, không để cô và Tỉnh thành chung một nhóm.

“Nếu còn thua tiếp, em sẽ không chung một nhóm với anh nữa” Tư Nguyên dọa anh.

Nhưng lần sau, họ vẫn thua.

"Chu Lập Đông, lần sau cho dù nói như thế nào em cũng không chung nhóm với anh nữa!"

Nhưng, cho dù Tư Nguyên nói như thế nào. Mỗi lần chơi cầu cô vẫn cùng nhóm với anh.

Lúc Hác Tư Nguyên đến sân vận động đại học Giao thông, cô nhìn thấy Chu Lập Đông đang chuẩn bị khởi động, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi đã thay quần

áo, đang háo hức muốn chơi.

Tư Nguyên đứng ở cổng nhìn họ, thời

gian như quay ngược trở lạí, cô nhìn thấy tam kiếm khách nhiều năm về

trước, sau giây phút hoảng hốt, định thần nhìn kỹ lại, cô mới thấy không phải, ngay cả chiếc vợt cầm trên tay họ cũng không còn là loại vợt rẻ

tiền như trước.

Cô cảm thấy mất mát, quay nguời muốn bỏ đi.

Hoắc Yến Phi tinh mắt nhìn thấy cô bèn gọi "Tiểu tài nữ, chúng tôi ở đây!"

Tư Nguyên đứng bất động, đi cũng không phải, ở cũng không phải.

Tỉnh Thành và Chu Lập Đông cùng nhau bước ra cổng, Tỉnh Thành cười nói: "Mau thay quần áo đi, chỉ còn đợi một mình cô thôi!"

Chu Lập Đông đứng sau lưng Tỉnh Thành, cũng cười rất hiền lành, trong ánh

mắt anh chứa đựng biết bao sự chờ đợi và khẩn cầu không nói được thành

lời, dường như anh muốn nói: "Em ở lại đi!"

Tư Nguyên từ từ rút

tay đang đặt trên cánh cổng, nắm chặt dây đeo cùa túi đựng vợt cầu lông, khẽ thở dài rồi nói với Tỉnh Thành: "Vậy đợi tôi đi thay quần áo."

Tỉnh Thành gật đầu, nhìn theo bóng dáng của Tư Nguyên, anh cảm thấy cô vô

cùng cô đơn và yếu ớt nhưng lại có một sự kiên cưòng mạnh mẽ không thể

diễn tả được bằng lời.

Anh quay lại nhìn Chu Lập Đông, ánh mắt

anh buồn bã xa xăm, dù nụ cười vẫn ấm áp nhưng không giấu được tâm trạng buồn bã và thương cảm trong lòng.

"Lập Đông, chúng ta làm nóng người thôi." Tỉnh Thành nói

Chu Lập Đông cầm vợt, tự tin cười nói: "Được! Lần này mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng mới đến, cậu phải cẩn thận.”

Bỗng nhiên anh lấy lại được năng khiếu chỉ đạo của một người chỉ huy, cảm

giác chán nản lúc trước hoàn toàn biến mất. Tỉnh Thành nheo mắt anh nghi ngờ không biết vừa rồi mình có nhìn nhầm không, Lập Đông luôn được đối

thủ của anh gọi là "Tiếu Diện Hổ¹ trên thương trường!

Trình độ

chơi cầu lông của Chu Lập Đông thật sự có tiến bộ rất nhiều, Tỉnh Thành

cũng không kém hai người đều cố gắng không ai nhường ai, chơi mấy hiệp

liên tục mà bất phân thắng bại.

Hoắc Yến Phi đứng cạnh nhìn, luôn miệng khen hay, nhưng sau một lúc bỗng cảm thấy có gì không đúng, vội

vàng hét: "Này cuộc thi vẫn chưa bắt đầu, giữ sức đã"

Tư Nguyên

thay xong quần áo đi ra, trừng mắt nhìn Hoắc Yến Phi, khẽ nói: "Hoắc

công tử, không phải anh đã nói chỉ có anh và Tỉnh sư huynh đến thôi

sao?"

Hoắc Yến Phi quay lại cười: "Dù sao Lập Đông cũng không phải người ngoài.."

Tư Nguyên không biết phải làm thế nào, nghiến răng nói: "Anh đã tự hủy

hoại danh dự của mình! Sau này anh nói gì tôi cũng sẽ không tin nữa!"

Nói xong cô bước thẳng về phía trước, không thèm đoái hoài đến anh.

Hoắc Yến Phi vội vàng đuổi theo Tư Nguyên; "Tiểu tài nữ, cô đừng tức giận,

tôi chỉ cảm thấy trước đây chúng ta chơi với nhau rất vui, nếu không gặp nhau như thế này sẽ rất đáng tiếc”

Tư Nguyên không nói gì, chỉ chú tâm nhìn Chu Lập Đông và Tỉnh Thành,

Hoắc Yến Phi nhìn theo ánh mắt của cô, thận trọng hỏi: "Cô chơi bên nào?"

Tư Nguyên nhìn thấy Tỉnh Thành quay lại cười với cô bèn nói: "Tôi và Tỉnh sư huynh cùng một nhóm!"

Bốn người phân nhóm chơi như thời trẻ, chỉ có điều tâm trạng không còn giống như trước nữa.

Mọi người đều thận trọng không chỉ vì muốn chơi một trận đấu hay, dường như còn vì muốn tìm lạí những khoảnh khắc đã mất trong quá khứ.

Đều

từng là những cao thủ cầu lông lẫy lừng ở trường học động tác chơi cầu

của họ rất chuyên nghiệp, mỗi lần phát cầu, liệng vợt đều phải tập trung tinh thần, dù chỉ m