
vẫn còn nhớ sao? Hồi đó không có tiền, chưa bao giờ tặng hoa cho Tư Nguyên, muốn kết vài vòng hoa tặng cô ấy mà cũng không
thành!"
"Lập Đông!" Hoắc công tử nói: "Thật ra cậu không phải là người vô tình vô nghĩa, vì sao lại để cô ấy hiểu nhầm?"
"Không phải hiểu nhầm, mà là tự mình đã bỏ qua những điều tốt đẹp nên thuộc về mình!" Chu Lập Đông vẫn cười và nói rất bình tĩnh, chỉ có ánh mắt của
anh là thể hiện sự tuyệt vọng.
"Thật ra, không phải mình không
tán thành chuyện Tỉnh Thành và tiểu tài nữ đến với nhau, mọi người đều
là anh em thân thiết, ai hạnh phúc cũng là chuyện vui, nhưng mình cảm
thấy tình cảm giữa họ là không đúng!" Hoắc công tử chống tay vào hông
với vẻ trầm tư.
"Cậu không nên bận tâm đên những chuyện đó!" Chu
Lập Đông đưa một đống tài liệu anh đã xem xong trên bàn cho Hoắc Yến
Phi, "Mau cầm ký đi!"
Một tuần sau, Tư Nguyên khỏe trở lại. Lúc
nhớ lại được chuyện gì đã xảy ra, cô cảm thấy hơi buồn cười: "Không biết tôi đã bị điều gì làm cho lú lẫn, vì sao nhất định phải đi nhặt những
bông hoa đó?"
Tỉnh Thành dồn hỏi: "Yến Phi đã nói gì với cô?"
Tư Nguyên chỉ lắc đầu, "Hình như nói là thời tiết không tồi"
Tỉnh Thành biết Tư Nguyên không muốn nói nên tạm thời không hỏi nữa.
Tư Nguyên không muốn ở bệnh viện, kiên quyết đòi về nhà, Tỉnh Thành nói:
"Không được, xuất viện thì không sao, nhưng sau khi ra viện phải về nhà
tôi ở để có người chăm sóc! Đầu của cô bị thương nặng, bây giờ vẫn cần
theo dõi!"
Tư Nguyên sờ lớp băng trên đầu mình nói: "Băng như thế này tôi thấy không quen!"
Lúc hai người đang tranh luận có cần xuất viện không, sau khi xuất viện ở đâu, Chu Lập Đông và Hoắc công tử đến.
Hoắc công tử nhìn Tư Nguyên, "Khỏe thật rồi sao? Không còn di chứng gì chứ?"
Tư Nguyên chỉ cười.
Chu Lập Đông không bước lại quá gần, chỉ mỉm cười với Hác Tư Nguyên, Tư
Nguyên quay mặt đi, nhìn Tỉnh Thành rồi nói: "Sư huynh, ở nhà anh có thu tiền thuê phòng không?"
Hoắc công tử nhìn Tư Nguyên, "Không phải đầu cô bị làm sao rồi chứ? Sao có thể đến nhà cậu ấy ở được?"
Tỉnh Thành đẩy Hoắc Yên Phi, "Đừng phá rối, mình nói để Tư Nguyên ở nhà mẹ mình để có người chăm sóc!"
Hoắc công tử nghe vậy mới gật đầu: "Ồ, hóa ra là như thế!"
Chu Lập Đông chỉ cười hiền lành, không nói câu nào, nhưng Tư Nguyên chỉ
nhìn cũng biết trong lòng anh buồn bã đến mức nào, lòng cô cũng cảm thấy đau nhói, tuy nhiên, chỉ trong một giây đồng hồ, sau đó cô hạ quyết
tâm, cho dù như thế nào cô cũng không quay lại con đường cũ nữa!
Cô chủ động cầm tay Tỉnh Thành, "Sư huynh, chúng ta đi dạo một lát bỗng nhiên tôi cảm thấy hơi tù túng!"
Tỉnh Thành ngạc nhiên nhưng trong lòng cảm thấy vui mừng, kéo cô bước ra ngoài.
Bệnh viện xã không có nhiều người như ở thành phố nên khá thoáng đẵng. Đang
mùa hoa nở, màu vàng của hoa rạng ngời dưới ánh nắng mặt trời.
Tư Nguyên cùng Tỉnh Thành tìm một khoảng trống rồi dừng lại: "Đầu tôi bị thương, nhìn thấy nhiều người là cảm thấy rối tung!"
Tỉnh Thành âu yếm nhìn cô, "Cô nói có thật không? Lúc Lập Đông và Yến Phi
chưa đến, nói thế nào cô cũng không chịu ra ngoài vận động!"
"Mấy hôm đó toàn thân đau nhức!" Tư Nguyên cười nói.
Tỉnh Thành kéo cô rồi chân thành hỏi: "Gặp Lập Đông vẫn khiến cô cảm thấy không tự nhiên sao?"
Nhìn thấy ánh mắt dường như đã hiểu rõ tất cả của Tỉnh Thành, Tư Nguyên cũng không phủ nhận.
"Sư huynh anh đã từng yêu thật sự người nào chưa? Tình yêu giống như nước
đã đổ đi, dù biết là sai lầm nhưng khó mà thu lại được"
Tỉnh
Thành nắm lấy tay cô, bàn tay mềm mại nhưng lạnh giá, trong lòng anh đầy cảm giác yêu thương. "Chính vì đã yêu nên mới hiểu được cảm xúc của cô! Tư Nguyên, tôi hiểu được sự giằng xé trong tâm hồn cô! Nếu tình cảm có
thể do mình quyết định thì sẽ không còn là tình cảm nữa!"
"Nếu
anh vẫn yêu con người ngốc nghếch đó, cho dù anh biết cô ấy yêu người
khác, anh vẫn yêu cô ấy. Hay là anh thử làm cho cô ấy yêu anh! Anh có
đồng ý không, sư huynh!"
Rõ ràng Tỉnh Thành không dám tin vào
niềm vui bất ngờ này. "Hãy gọi anh là Tỉnh Thành, anh thích em gọi anh
là Tỉnh Thành!" Anh đặt tay lên vai cô, "Em đã hạ quyết tâm chưa? Em có
biết anh đã đợi bao lâu rồi không? Đợi đến mức vô cùng lo lắng! Anh thật sự lo sợ em sẽ thờ ơ tình cảm của anh để tìm về với khoảng trời xưa!"
Tỉnh Thành ôm chặt lấy Tư Nguyên.
Cô dựa đầu lên vai anh, cố gắng tưởng tượng đến những điều tốt đẹp khi yêu anh, mặc dù trong đầu cô vẫn hiện lên một hình ảnh khác, nhưng cô đang cố gắng quên lãng, thật sự cô đã hạ quyết tâm, cho dù như thế nào, cô cũng không quay đầu lại.
Qua cửa sổ, Chu Lập Đông nhìn thấy Tư Nguyên và Tỉnh Thành ôm nhau. Thật
ra, ánh mắt của anh luôn dõi theo cô, từng phút, từng giây! Anh nhìn
thấy rõ ràng từng động tác, từng thái độ của cô!
Hoắc công tử cũng nhìn thấy, trợn tròn mắt ngạc nhiên, "Tỉnh Thành đang làm cái quỷ gì thế?
Chu Lập Đông nói: "Chúng ta nên đi thôi, muộn quá sẽ bị tắc đường!"
Tổ Kế nghe tin Tư Nguyên đến ở nhà Tỉnh Thành, suýt chút nữa nhảy dựng
lên: "Tư Nguyên, cậu ngã nên ngốc rồi sao? Sao có thể đến nhà Tỉnh Thành ở đượ