
ề một nơi một tận, ờ đó có con đường lung
linh huyền ảo, được lấp đầy bằng khuôn mặt cười rạng rỡ của Tư Nguyên.
"Anh yêu em, luôn luôn yêu em, giống như bị buộc bởi một câu thần chú nào đó, mãi mãi không được giải thoát!" Chu Lập Đông nói.
Tư Nguyên quay người đi, ánh mắt như lửa đốt, "Lập Đông, không được nói những lời đó với em, quá muộn rồi!"
Anh bước lên đứng trước mặt cô, hai hàng nước mắt chảy ra, "Tư Nguyên, chúng ta đã từng yêu nhau!"
Đã từng yêu không có nghĩa là có nhau, khi trải qua một điều gì đó, lúc
quay đầu nhìn lại, người ấy đã không còn ở chỗ cũ nữa, cho dù cô vẫn
đứng đợi ở đó, nhưng trong lòng không thể giải tỏa biết bao oán hận.
Cô nói: "Là anh không cần em trước!"
Trái tim của Chu Lập Đông giống như một chiếc lá chao đảo trong gió, không
biết dừng lại ở đâu chìm trong mưa gió và cảm thấy mệt mỏi...
"Tống giám đốc Chu" Nhân viên thư ký từ trong văn phòng chạy ra, hét to.
'Tổng giám đốc Chu,..." Sau đó có rất nhiều người chạy lại.
Tư Nguyên đứng yên, hoang mang nhìn mọi người dìu Chu Lập Đông đã ngất ngã xuống đất.
Hoắc Yến Phi chen vào giữa đám người, "Gọi xe cứu thương!" Tỉnh Thành không
nói gì, kéo Tư Nguyên vào lòng: "Đừng để chạm vào vết thương!"
Cũng may, Chu Lập Đông chỉ bị thiếu máu.
Hoắc Yến Phi thở phào nhẹ nhõm quay sang nói với Tỉnh Thành: "Cho mình mượn Tư Nguyên một lát, nói vài câu"
Tỉnh Thành chắn trước mặt Tư Nguyên, "Có chuyện gì không thể nói trước mặt mình?"
"Chuyện riêng, chỉ có thể để cô ấy nghe" Hoắc công tử cố chấp nói.
"Lập Đông ngất không có gì liên quan đến Tư Nguyên!" Tỉnh Thành muốn bênh vực Tư Nguyên.
Tư Nguyên bước lên từ sau lưng Tỉnh Thành, "Không sao, Hoắc công tử không phải là hổ báo dữ tợn gì!"
Hoắc công từ nhìn Tư Nguyên với thái độ nghiêm túc kỳ lạ.
"Anh gọi tôi ra ngoài có chuyện gì muốn nói?"
Hoắc công tử chạm tay lên đầu Tư Nguyên, "Còn đau không?”
Tư Nguyên tránh tay anh, "Cũng ổn!"
"Chuyện cô bị thương tôi cũng có liên quan, hôm đó nói với cô những lời ấy, tôi thật sự hối hận!" Hoắc công tử vò đầu.
“Không sao, có lẽ tôi bi mất trí nhớ, có những chuyện không nhớ nổi nữa!"
"Lúc cô bị thương, Lập Đông cũng đến bệnh viện và hiến 600CC máu!" Hoắc công tử nhướn mày. Tư Nguyên nhớ, Chu Lập Đông và cô cùng một nhóm máu.
'Tôi hỏi cậu ấy vì sao ngay cả mạng sống của mình cũng không quan tâm, cậu
ấy nói, đây là điều cậu ấy nợ cô! Lập Đông luôn hối hận vì chuyện xảy ra trước đây, đương nhiên có những chuyện đã xảy ra và trở thành quá khứ,
hối hận cũng không có tác dụng! Cô lựa chọn như thế nào là quyền tự do
của cô, Tỉnh Thành và Lập Đông đều là huynh đệ của tôi, cô chọn ai tôi
cũng vui! Nhưng, tiểu tài nữ, cho dù cô chọn Tỉnh Thành, cô có thể đối
xử với Lập Đông tốt hơn không? Thật sự cậu ấy rất đáng thương! Huống hồ, cậu ấy còn yêu cô sâu sắc như thế"
Tư Nguyên lặng lẽ lau khóe mắt, "Hà tất anh ấy phải khổ như thế?"
"Thật ra, nhiều năm nay, không có ngày nào cậu ấy quên cô. Mặc dù để trong
lòng không nói ra, nhưng ở bên cạnh cậu ấy, tôi có thể không hiểu sao?
Cô hận cậu ấy không bằng cậu ấy hận chính mình!"
Gió xuân ấm áp, cô hít thở một hơi thật sâu rồi nói: 'Tôi không muốn hận anh ấy nữa!"
Đúng, không yêu sẽ không hận.
Quyết định lựa chọn một sự khởi đầu mới cần phải từ bỏ những kỷ niệm cũ!
Tư Nguyên đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ khẳng đinh: "Không có vấn đề gì,
chỉ cần chú ý đừng để vết thương bị viêm nhiễm là được!"
Tỉnh
Thành cảm thấy nhẹ nhõm như trút đưọc gánh nặng Tư Nguyen ở nhà Tỉnh
Thành luôn cảm thấy không thoải mái nên muốn chuyển về nhà trọ ở, bà
Tỉnh kiên quyết phản đối nhưng không thắng được sự kiên trì của Tư
Nguyên. Tư Nguyên vẫn là một cô gái có quan niệm bảo thủ, cô và Tỉnh
Thành chưa xác định tương lai, đến nhà Tỉnh Thành ở không phải là việc
hay.
Căn phòng của cô nhiều ngày không có người ở đã phủ một lớp bụi, Tư Nguyên từ từ thu dọn, cảm thấy ấm áp và dễ chịu.
Biết cô về, Tổ Kế không đi làm nữa, "Mình vẫn nghĩ cậu muốn làm mợ chủ ở nhà họ Tỉnh, vui đến mức quên cả lối về?"
Tư Nguyên vừa rót nước cho cô vừa nói: “Đừng nghĩ lung tung, mình vừa mới quyết định hẹn hò với Tỉnh Thành!"
Nhìn thấy mái tóc cắt ngắn của Tư Nguyên, Tổ Kế hỏi: “Thật sự quyết định bắt đầu thay đổi từ “đầu" sao?”
Tư Nguyên chỉ vết thương trên đầu cho cô xem, "Để dễ gội đầu, sao cậu lại
nói giống hệt ai đó như thế?" Đương nhiên cô đang ám chỉ Hoắc công tử,
vì sao nhìn thấy tóc cô hai người đều hỏi cùng một câu như thế?
Tổ Kế bĩu môi, "Vì thời cơ trùng hợp nên mới khiến người ta liên tưởng!"
"Cậu cứ việc liên tưởng!" Cô không thể hạn chế suy nghĩ của người khác.
Tổ Kế nhìn thấy Tư Nguyên rồi nói: "Ở bên Tỉnh Thành, cậu có thật sự cảm thấy vui vẻ không?"
Tư Nguyên không biết nên trả lời như thế nào, thấy ánh mắt dưòng như đã
hiểu rõ mọi chuyện của Tổ Kế, cô cảm thấy không biết phải làm gì.
"Nhiều năm qua, cậu luôn vô tình hoặc có ý chờ đợi, bây giờ sao nói thay đổi là thay đổi được sao?"
"Có những chuyện, khi nghĩ thông rồi sẽ trở thành quá khứ!"
Tổ Kế cười, "Từ ngày đầu tiên mình quen cậu, mình đã bi