
đang sốt cao, sao có thể chịu đựng được thời tiết lạnh như
thế này.
Tinh Thành muốn dừng xe giục cậu ấy đi, nhưng nghĩ thế nào lại thôi.
Anh chỉ nhìn theo bóng dáng Lập Đông qua cửa xe, con người này vẫn chưa
thay đổi tình cảm với Tư Nguyên! Nhìn thấy tình hình như vậy, anh không
biết mình nên làm thế nào.
Tinh Thành lái xe vòng ngược lại rời khỏi khu nhà Tư Nguyên ở.
Về đến nhà, anh vô cùng mệt mỏi, anh không ngừng hỏi mình vì sao anh yêu
Hắc Tư Nguyên? Nhiều năm qua, bạn bè thân thiết giới thiệu cho anh không biết bao nhiêu cô gái đẹp, anh cũng chủ động kết giao với nhiều người.
Nhưng anh không cảm thấy hứng thú với họ, anh chỉ nhớ đến Tư Nguyên. Rõ ràng anh biết cố có tâm bệnh nhưng vẫn không đổi lòng.
“Tinh Thành, Tinh Thành! Mày đúng là không còn thuốc cứu nữa rồi!” Anh nói
với mình. Nói xong anh lại tự trách, vì sao hôm nay anh lại oán trách Tư Nguyên? Lập Đông bị ốm, cô ấy đến chăm sóc thì sao? Cho dù đang hẹn hò
với anh nhưng cô không phải là tài sản riêng của anh, cô có quyền làm
những điều mình muốn.
Tinh Thành chống tay lên đầu, nhìn lên trần nhà, thở dài.
Sáng hôm sau, Tinh Thành đến từ rất sớm đợi Tư Nguyên dưới công ty, một tay
xách túi đồ ăn sáng vừa mua, một tay cầm tờ báo vừa đi vừa đọc, người ở
công ty Tư Nguyên nhìn thấy liền cháo anh: “Tổng giám độc Tinh đến sớm
thế?” Tinh Thành cười gật đầu, “Xin chào!”
Tư Nguyên đến muộn với hai mắt quầng thâm, nhìn thấy Tinh Thành cười với mình, mặt cô lộ vẻ
hơi căng thẳng, “Mới sáng sớm, có chuyện gì sao?”
Tinh Thành đưa đồ ăn sáng cho cô, “Tiện đường đi qua đây nên đến thăm em, biết chắc em chưa ăn sáng nên mua cho em.”
Nhìn sữa và bánh mỳ kẹp nóng hổi trong tay, Tư Nguyên thấy cảm động, “Anh đã ăn chưa?”
Tinh Thành lắc đầu, “Đã thành thói quen nhiều năm rồi, buổi sáng anh không ăn được bất cứ thứ gì.”
Có người từ trên nhà bước xuống, trêu Tư Nguyên: “Tư Nguyên, cô thật hạnh phúc, được tổng giám đốc Tinh mang đồ ăn sáng cho!”
Tư Nguyên mỉm cười nói với Tinh Thành: “Anh có lên nhà uống một tách trà
không?”
Tinh Thành do dự một lát rồi lắc đầu, “Anh hẹn khách hàng rồi, phải đi ngay!”
Anh vội vàng muốn đi liền thấy Tư Nguyên gọi lại: “Gần đây em học được rất nhiều món, tối mời anh đến ăn thử cơm em nấu.”
Tinh Thành đương nhiên chỉ mong được như thế: “Buổi tối đi làm về anh đến đón em!”
Buổi chiều về đến công ty, nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Tinh Thành, Hoắc công tử hỏi: “Mua vé số trúng năm triệu à?”
“Có lẽ còn có ý nghĩa hơn năm triệu, buổi tối, Tư Nguyên sẽ đích thân vào bếp nấu cơm cho mình ăn.”
Hoắc công tử sờ cằm: “Cô ấy không nói là gọi mình sao?”
Tinh Thành huýt sáo, “Không nói!”
“Sao mà tình người lại thê thảm thế này?” Hoắc công tử thở dài rồi loé lên một tia
hi vọng, “Tinh Thành, cậu thử nói xem, lúc ăn cơm, nếu mình đến nhà cô ấy sẽ không bị đuổi đi chứ?”
“Có!” Tinh Thành không do dự trả lời, “Bọn mình hưởng thụ thế giới của hai người, cậu nói xem, cậu căn cứ vào đâu mà tham gia?”
“Cũng phải, mình không đi nữa để tránh bị cậu truy sát!” Hoắc công tử cầm
chìa khoá xe rồi nói: “Mình kiếm chỗ đi giải quyết cơn đói, các cậu
không cần nhớ đến mình!”
“Vốn đã không nhớ rồi!” Tinh Thành nói nhỏ.
Năm giờ, Tinh Thành gọi điện cho Tư Nguyên: “Anh đến đón em về nhé?” Tư
Nguyên vẫn đang bận việc, Tinh Thành nói: “Vậy anh đi mua đồ ăn trước
được không? Đợi em về có thể nấu ngay!” Không đợi Tư Nguyên trả lời, anh đã lái xe đến siêu thị.
Mua rất nhiều đồ chất đầy cốp xe, Tinh Thành đến đón Tư Nguyên đi làm về.
Nhìn thấy Tinh Thành vội vàng đến, trên trán lấm tấm mồ hôi, Tư Nguyên lấy
khăn giấy cho anh, “Cũng không vội, hà tất anh phải mệt như thế này?”
Người Tư Nguyên dựa sát vào Tinh Thành, Tinh Thành có thể ngửi thấy mùi hương như có như không trên cơ thể cô, anh thất thần rồi nở một nụ cười tươi, “Tài nữ Hắc Tư Nguyên của đại học Giao thông đích thân vào bếp nên anh
quá khích rồi!”
Hai người về đến nhà Tư Nguyên, bận rộn làm bữa tối.
Tư Nguyên tài nghệ quả thật không tồi, một lát đã nấu xong bốn món, màu
sắc hấp dẫn và thơm ngon, cô bước ra khỏi bếp, vừa cởi tạp dề vừa nói:
“Em nấu xong rồi!”
Tinh Thành lấy tay bốc vài miếng củ cải đưa
lên miệng, “Mặn ngọt vừa độ, ăn vào mát ruột, không tồi, không tồi. Quả
nhiên giống hệt đầu bếp thứ thiệt.
Tư Nguyên cười, “Bình thường anh ăn ở các nhà hàng nổi tiếng như Vương Phủ, Vô Danh Cư, các món của em còn kém xa.”
“Nhưng ngày nào anh cũng muốn được ăn cơm ở nhà như thế này!” Tinh Thành nhìn Tư Nguyên chớp mắt, nói đầy ẩn ý.
Tư Nguyên không nói gì, quay vào bếp, “Em đi xem canh đã được chưa?”
Bóng Tinh Thành dưới ánh đèn hiện lên đầy cô độc,
Hoắc công tử hẹn Chu Lập Đông đi ăn, Chu Lập Đông hỏi: “Sao không thấy Tinh Thành đâu?”
Hoắc công tử hừ một tiếng, “Cậu ấy có tiểu tài nữ ở bên, hơn nữa còn đích
thân vào bếp nấu bữa tối cho ăn, đâu có thể đi cùng chúng ta ăn cơm nhạt uống nước chè thế này?”
Ánh mắt Chu Lập Đông sáng lên: “Ồ, hoá ra là như vậy!”
Nhìn thấy vẻ cô đơn trên mặt anh, Hoắc công tử biết mình lại lỡ lời nên vội
vàng chuyển chủ đề, “Thô