Disneyland 1972 Love the old s
Hạnh Phúc Ước Hẹn

Hạnh Phúc Ước Hẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323302

Bình chọn: 10.00/10/330 lượt.

i, đói chết mất, bây giờ mình có thể ăn hết một

con dê.”

Chu Lập Đông ăn rất ít, cũng không nói gì, anh không ngừng hút thuốc, yên lặng nhìn Hoắc Yến Phi ăn.

Hoắc công tử nói: “Lập Đông, cậu cũng rộng lượng hơn được không? Đã nhường

tiểu tài nữ cho Tinh Thành rồi, đừng hành hạ bản thân nữa.

Chu Lập Đông bật cười, “Nhường thế nào? Cô ấy đã in dấu trong tim mình rồi.”

Hoắc công tử một hơi uống cạn cốc bia, “Quên cô ấy đi, làm một người không có tim giống mình!”

Chu Lập Đông cố chấp lắc đầu, “Mình không quên được!”

Hoắc công tử thở dài, “Đó là do cậu tự chuốc vạ vào thân, không ai cứu được.”

Tư Nguyên ăn không nhiều, cô nhìn Tinh Thành ăn hết món này đến món khác,

cô cười, “Anh không cần cố gắng giữ thể diện cho em như thế.”

“Anh không giữ thể diện cho em, ngon thật mà!” Tinh Thành ăn đến miếng cuối cùng vẫn cảm thấy ngon.

Ăn cơm xong, Tinh Thành giúp cô rửa bát, Tư Nguyên gọt hoa quả bên cạnh,

Tinh Thành nói: “Lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên anh biết rửa bát! Hoá ra làm việc này thật hạnh phúc.”

Tay Tư Nguyên đang cầm con

dao lệch đi, suýt chút nữa cắt vào đầu ngón tay, Tinh Thành thấy vậy lo

lắng, vội vàng nói: “Để đấy, lát anh gọt cho.”

Tư Nguyên cảm thấy áy náy, “Mời anh đến ăn cơm lại để anh giúp làm việc nhà!”

“Anh thì làm được bao nhiêu!” Tinh Thành rửa xong bát đĩa rồi gọt hoa quả, kéo Tư Nguyên về phòng xem ti vi.

Tư Nguyên nhớ đến chiếc áo mua về tối qua, cô đưa cho Tinh Thành: “Cũng

không biết anh thích hay không, em mua ở cửa hàng dưới công ty!”

Tinh Thành vui mừng hỏi Tư Nguyên: “Hôm nay là ngày gì, sao lại vừa được mời cơm vừa được tặng đồ!”

Tư Nguyên cười, “Mua đồ cho anh cũng cần lý do sao?”

“Em thật tốt!” Bỗng nhiên Tinh Thành giống như một đứa trẻ, mặt anh đỏ lễn, cầm chiếc áo đi thay còn không quên hôn trộm lên gò má Tư Nguyên.

Thứ bảy đi học, Tinh Thành mặc chiếc áo kẻ Tư Nguyên tặng, thu hút sự chú ý của Tinh Thành, “Cậu không thể mặc nhầm áo của Lập Đông được chứ?”

Tinh Thành chau mày, “Sao lại của Lập Đông?”

Hoắc công tử cười lớn, “Trong ba người chúng ta chỉ có Lập Đông thích mặc áo kẻ, hơn nữa mặc rất đẹp!”

“Lẽ nào mình mặc xấu!”

“Không xấu nhưng cảm thấy lạ lạ!” Hoắc công tử cười, “Chiếc áo này nếu Lập Đông mặc sẽ đẹp hơn cậu.”

Tinh Thành nói: “Có phải cậu đố kỵ vì chiếc áo này do bạn gái mình tặng không?”

Hoắc công tử không nói gì nữa.

Chu Lập Đông nhìn Tinh Thành và Hoắc Yến Phi tranh luận, từ đầu đến cuối không lên tiếng.

Thấy Chu Lập Đông chăm chú đọc sách, Hoắc công tử tiến lại gần nói nhỏ: “Đợi lát nữa đi học về, tới nhà tắm công cộng chơi bài không?”

Chu Lập Đông không để ý đến anh, Hoắc công tử cướp quyển sách của anh, “Rốt cuộc có đi không?”

Cuốn sách đã ngả vàng bị Hoắc công tử giật rơi xuống đất, một chiếc lá ngân hạnh khô bay ra.

“Không đi!” Chu Lập Đông giận dữ nhìn Hoắc công tử, cúi xuống nhặt chiếc lá.

“Không đi thì không đi, sao lại có thái độ kì lạ thế?” Hoắc công tử trách móc, nhanh tay giúp Chu Lập Đông nhặt chiếc lá ngân hạnh, nhưng có lẽ vì

chiếc lá quá khô hoặc Hoắc công tử không cẩn thận nên chiếc lá bị gãy ở

giữa.

Chu Lập Đông cướp lấy chiếc lá ngân hạnh, đẩy Hoắc công tử

một cái rồi thu dọn đồ, buông một câu: “Mình không khoẻ nên về chiếc!”

rồi rời khỏi lớp học.

Tan học, Hoắc công tử và Tinh Thành đến

Greenville tìm Chu Lập Đông, thấy anh lật đi lật lại chiếc lá đã rách,

trên bàn ngổn ngang kéo và băng dính.

“Có đến mức phải làm như

thế này không? Không phải chỉ là một chiếc lá sao? Nếu cậu thích, đợi

đến mùa đông, mình sẽ nhặt cho cậu đầy một túi!” Hoắc công tử nói.

Chu Lập Đông không để ý đến anh, ngồi trước bàn tỉ mỉ dán chiếc lá.

Nhìn thấy từng đường gân trên chiếc lá qua năm tháng vẫn còn rất rõ, Tinh Thành hỏi: “Có phải có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

Chu Lập Đông dừng lại rồi nói: “Không, chỉ là mình thích mà thôi!”

Hoắc Yến Phi nhìn thấy vẻ tuyệt vọng và buồn bã trên mặt Chu Lập Đông, ấp úng nói: “Xin lỗi, mình không cố ý làm hỏng!”

Chu Lập Đông cẩn thận đặt chiếc lá vào trang sách: “Thôi, cũng tại mình không giữ cẩn thận!”

Buổi tối, ba người đến nhà tắm công cộng chơi bài, Chu Lập Đông không tập trung.

“Này, cậu nói một câu được không?” Hoắc công tử khua tay trước mắt anh.

Chu Lập Đông nở một nụ cười vô cùng giả tạo, “Các cậu chơi đi, mình không sao!”

Liệu có ai không thể nhận ra tâm sự của anh?

Từ Thừa Đức về, ông Châu tin tưởng chắc chắn vào tương lai hợp tác với Cửu Đỉnh. Công việc lên kế hoạch dự án đều do Tư Nguyên làm, trực giác mách bảo Tư Nguyên có điều gì đó không ổn nhnwg cô không nói ra được vì sao.

Công việc của Tư Nguyên rất bận rộn nên không tránh được việc không thể quan tâm nhiều tới Tinh Thành, hàng ngày Tinh Thành vẫn chăm chỉ gọi điện

cho cô và vô cùng quan tâm đến cô.

Thỉnh thoảng Tư Nguyên và Tinh Thành gặp nhau, cùng nhau ăn cơm, sao đó Tư Nguyên nói chuyện công việc với Tinh Thành thao thao bất tuyệt và lắng nghe ý kiến của anh.

Vì quan hệ hợp tác làm ăn, số lần ông Châu đi Thừa Đức ngày càng nhiều, mọi việc ở công ty đều giao cho Tư Nguyên.

Một buổi chiều, Tư Ng