Old school Swatch Watches
Hạnh Phúc Ước Hẹn

Hạnh Phúc Ước Hẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323185

Bình chọn: 7.5.00/10/318 lượt.

em chuyển đến ở cùng anh?”

Tư Nguyên đỏ mặt, không biết phải nói gì.

Tinh Thành thấy Tư Nguyên đỏ mặt, không trêu cô nữa mà đi tìm đĩa phim, đó

là một bộ phim dài tập cô mong đợi từ lâu, Tư Nguyên vô cùng vui mừng.

Hiệu quả hình ảnh và âm thanh đều rất tốt, không kém gì các thiết bị ngoài

rạp chiếu phim, hai người ngồi trên ghế sô pha xem phim. Thấy mệt, Tư

Nguyên dựa vào Tinh Thành, anh để cho cô dựa, không dám cử động, sợ làm

mất đi không gian ấm áo giữa hai người.

Xem phim mãi, Tư Nguyên ngủ lúc nào k biết.

Tinh Thành chỉnh bé âm lượng, yên lặng nhìn Tư Nguyên ngủ, anh khẽ vuốt mái

tóc mềm mại của cô rồi cười buồn bã, “Nên làm thế nào với em? Tư Nguyên

thân yêu.” Anh khẽ thở dài, “Vì sao tình yêu của chúng ta lại giống như

số Pi, ngày càng chính xác, liên tục tuần hoàn nhưng mãi mãi không bao

giờ đi đến điểm cuối cùng?”

________________________

¹ Ngũ Tứ: còn gọi là phong trào ngày 4 tháng 5. Phong trào hành động của sinh

viên và tri thức Trung Quốc phản đối nhà cầm quyền xảy ra ngày 4 tháng 5 năm

1919.



Ngày đó em không chuẩn bị để chờ đợi anh, quốc vương của em, anh giống như một người bình thường không quen biết.

Tự động bước vào lòng em,

Xuất hiện trong rất nhiều thời khắc của cuộc đời em,

Để lại dấu ấn mãi mãi.

- Tagore -

Tư Nguyên cựa mình rồi tiếp tục ngủ say trong lòng Tỉnh Thành, có lúc cô

còn nói mơ như trẻ con: “Anh xem, tòa nhà Tư Nguyên đó…”

Tay của Tỉnh Thành dừng lại trên mặt cô, có lẽ tòa nhà Tư Nguyên mãi mãi nằm trong những giấc mơ của cô.

Anh cẩn thận bế cô lên, đi qua hành lang phòng khác hướng về phía phòng ngủ rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Em yên tâm ngủ đi, tòa nhà Tư Nguyên

của em vẫn còn nguyên vẹn!”

Lúc này, cũng dưới ánh trăng, Chu Lập Đông đang thẫn thờ ôm một chú gấu đồ chơi màu xám.

Anh muốn bất ngờ tặng một món quà sinh nhật khiến Tư Nguyên vui và nhớ đến

mình. Cô luôn thích những chú gấu như thế này, thời đại học, anh đã tặng cô một món quà tương tự, cô rất thích, cười nói với anh: “Em sẽ coi nó

như anh, nói chuyện với nó, ôm nó đi ngủ, tâm sự với nó…”

Lúc đó, anh còn cười cô, “Sao có thể nghĩ anh giống một con gấu ngốc nghếch như thế?” Nhưng bây giờ, anh hy vọng biết bao mình được trở thành con gấu

ngốc nghếch trong tay Tư Nguyên.

Vừa rồi, nhân viên giao hàng của cửa hàng quà tặng đến gõ cửa, anh vẫn hy vọng đó là Tư Nguyên, nghĩ

rằng cô nhận được món quà của anh nên cuối cùng cũng nhớ đến anh.

Nhưng, anh cảm thấy muôn phần thất vọng, “Xin lỗi, anh Chu, địa chỉ anh ghi

không có người nhận, cô Hác không về nhà nên chỉ có thể mang đồ đến cho

anh.”

“Vì sao không đặt trước cửa nhà cô ấy, lúc về cô ấy sẽ nhìn thấy!” Anh nổi giận.

“Một thứ đắt tiền như thế này, nếu mất…” Nhân viên giao hàng nhìn Chu Lập Đông, nói được nửa câu rồi không dám nói tiếp.

Chu Lập Đông chỉ có thể thở dài chán nản, “Được rồi, đưa cho tôi!” Cuối

cùng, anh ôm con gấu bước tới ban công, yên lặng ngồi xuống nhìn tòa nhà Tư Nguyên dưới ánh đèn mờ ảo.

“Vì sao em không muốn cho anh bất kỳ cơ hội nào?” Anh đau khổ hỏi, nhưng trả lời anh chỉ có gió xuân.

Tư Nguyên dừng lại trong phòng khách rộng rãi của nhà Tỉnh Thành, nhìn

chiếc ghế sô pha bằng da toát lên sự sang trọng, cố gắng nhớ lại xem tối qua mình đã vào phòng ngủ bằng cách nào? Nhưng nghĩ hồi lâu cô đành bỏ

cuộc bởi đầu cô rối tung như tơ vò.

Tỉnh Thành ngáp dài bước ra từ phòng ngủ, nhìn thấy Tư Nguyên liền nở một nụ cười vui vẻ: “Chào em, tối qua em ngủ ngon không?”

Tư Nguyên gật đầu, “Em ngủ ngon, còn anh?”

Tỉnh Thành lắc đầu, “Nói thật, không ngon chút nào!” Anh vươn vai, “Người đẹp ở bên, người đàn ông nào cũng cảm thấy khó chịu!”

Lúc đó, Tư Nguyên không biết anh nói thật hay đang đùa. Mặt cô đỏ hồng như

cà chua, nhẹ nhàng giải thích: “Em xem phim rồi ngủ quên mất, em vẫn

nghĩ anh sẽ đánh thức em?”

“Gần đây em làm việc nhiều nên mệt, cần phải nghỉ ngơi thật tốt!” Tỉnh Thành thích thú nhìn Tư Nguyên, “Sao mặt em đỏ thế?”

Thấy Tư Nguyên cúi đầu không nói gì, Tỉnh Thành cười, “Em đói không? Trong

tủ lạnh vẫn còn sữa.” Anh mở tủ lạnh lấy túi sữa, đặt vào trong lò vi

sóng hâm nóng lại.

Tư Nguyên nhìn đồng hồ, đã tám giờ ba mươi

phút sáng, cô nói: “E rằng không kịp, hôm nay em phải đến công ty sớm để đi Thừa Đức cùng tổng giám đốc Châu.”

Tỉnh Thành cũng không ép cô, “Đợi anh thay quần áo rồi đưa em đến công ty.”

Trước khi bước ra khỏi cửa, Tỉnh Thành lấy sữa đã nóng đặt vào tay Tư Nguyên, “Em cầm theo lát nữa lên xe uống!”

Tư Nguyên sợ ông Châu đợi sốt ruột, vội vàng chạy lên công ty, chạy được

một đoạn mới nhớ ra phải chào Tỉnh Thành, cô lại vội vàng quay lại. Xe

của Tỉnh Thành vẫn dừng ở chỗ cũ, anh đang nhìn theo hướng cô vừa chạy

đi.

“Vì sao em lại đột ngột quay lại thế?” Anh hỏi với vẻ chờ đợi.

Tư Nguyên nở một nụ cười rạng rỡ nói với anh: “Có phải chúng ta quên chào tạm biệt không?”

Tỉnh Thành nhếch môi: “Anh cứ ngỡ em sẽ không quay đầu lại!”

“Có lẽ, có lúc cũng nên thử!” Tư Nguyên chớp mắt, quay người bước lên nhà.

Không đợi được đến khi Tư Nguyên về nhà, Chu Lập Đông đành đ