Teya Salat
Hạnh Phúc Ước Hẹn

Hạnh Phúc Ước Hẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322415

Bình chọn: 8.5.00/10/241 lượt.

ể không làm.

Thật sự lúc bắt đầu có ý tưởng viết cuốn tiểu thuyết này là vào lập đông,

hôm đó, tôi muốn đi ăn bánh chẻo, Tử Quy muốn ăn cá, tôi nói với anh ấy: “Trời đã lập đông, phải thuận theo thời tiết.”

Anh không hiểu ý

của tôi, hỏi tôi trời đã lập đông, phải thuận theo thời tiết là như thế

nào? Tôi phải giảng giải hồi lâu anh mới hiểu, sau đó tôi nhớ ra, “Lập

Đông, Lập Đông?” Thời điểm này không phải là có tên giống tên bạn học

của anh – Chu Lập Đông sao?

Lúc ăn xong quay về, tôi nói với Tử Quy: “Em muốn viết một tác phẩm, một câu chuyện về bạn học của anh, anh thấy sao?”

Anh chau mày lắc đầu: “Không ra sao!”

Tôi tiếp tục năn nỉ: “Chỉ viết một câu chuyện ngắn, em sẽ không mệt đâu!”

Anh miễn cưỡng đồng ý nhưng đưa ra điều kiện là giám sát tôi viết.

Vậy là lập đông năm 2007, tôi bắt đầu chấp bút, viết câu chuyện về Chu Lập Đông.

Tôi viết truyện này rất chậm, vừa viết vừa nghĩ. Hơn nữa, tôi thay đổi cách viết nhẹ nhàng gây cười trước đây.

Lần đầu tiên tôi chăm chú viết về tính cách con người.

Từ nhân vật Chu Lập Đông, tôi muốn khai thác dục vọng của con người, lòng

tham lam… rồi nghĩ đến việc diễn tả sự đau thương và bất lực của anh.

Con người này, tôi đã tạo cho anh rất nhiều mâu thuẫn, một mặt tính toán

lợi ích, mặt khác mệt mỏi với cuộc sống, thậm chí còn có lúc căm ghét

chính bản thân mình.

Anh nghĩ trăm phương ngàn kế để có được

những điều mình chưa có – tiền bạc, cuối cùng lại cảm thấy mất mát và

trống rỗng, trong lòng anh không ngừng có hy vọng mới, khi có được mọi

thứ, anh mới nhận ra mình không có gì, vì thế, anh lại quay lại theo

đuổi những điều trước đây mình đã từ bỏ.

Một người như thế trong tiểu thuyết sẽ không được yêu thích, vì thế, khi truyện được đăng trên trang web http://www.jjwxc.net/, rất nhiều độc giả bắt đầu đả kích anh: bỉ ổi, vô sỉ… Còn có nhiều người ném đá lên đầu tôi. Thấy mọi người bình luận, tôi rất cẩn trọng, nghĩ

mọi người không thích tôi nữa.

Sau đó, Tử Quy chân thành nói:

“Mọi người chỉ không thích nhân vật mà em tạo ra! Người như vậy rất đáng hận, cũng rất đáng thương!”

Về nhân vật Hác Tư Nguyên trong

truyện, như trên đã nói, chúng tôi chỉ có duyên gặp nhau một lần, để có

thể sáng tạo hình tượng của cô một cách chân thật, tôi đã mượn tính cách của một người bạn, vừa dịu dàng nội tâm, vừa cá tính mạnh mẽ, có một

chút kiêu ngạo và một chút thận trọng.

Một người như thế sẽ khiến Chu Lập Đông không thể theo đuổi lại từ đầu, vì thế, câu chuyện này luôn luôn là bi kịch.

Về vấn đề vì sao để kết cục là cái chết của Chu Lập Đông? Tôi giải thích

rằng, trong hiện thực mặc dù anh trượt ngã, xu nịnh nhưng mãi mãi không

bao giờ có được điều mình mong muốn, sống không vui vẻ, chết đi là một

sự giải thoát.

Ngoài ra còn có một người, Hác Tư Nguyên, mặc dù

cô không quên được Chu Lập Đông, nhưng dù thế nào cũng không thể tha thứ cho anh, trừ khi anh chết để cô tin tình yêu của anh đối với cô không

bao giờ mất, cảm giác nặng nề trong lòng cô mới biến mất.

Không thể không nói rằng, tính cách con người là điều không thể lý giải.

Trong quá trình viết truyện, tôi nhận được không ít tin nhắn của độc giả, mọi người hỏi bối cảnh của câu chuyện này, có người đoán là ở đại học Giao

thông Thượng Hải, có người đoán là đại học Giao thông Tây An.

Thật ra, lúc đầu tôi đã viết rất rõ, là đại học Giao thông Bắc Kinh, trường

trung học 105 ở cổng phía tây, nhà hàng của ông Tống, khuôn viên ở cổng

phía nam, thậm chí là toà nhà Tư Nguyên, hội trường Thiên Hựu, sân vận

động, hồ nước… đều có thật. Còn có hàng cây ngân hạnh dưới toà nhà Tư

Nguyên, vào giữa thu, lá vàng đẹp đến loá mắt.

Nhưng chi tiết đẹp đẽ như thế vì sao phải không thể không vô căn cứ?

Nói lại, tôi cũng ở đại học Giao thông nhiều năm, tận mắt chứng kiến biết

bao mưa gió diễn ra ở đó, viết lại những ấn tượng nhiều năm về trước có

lẽ vì muốn giữ lại những ký ức hoàn hảo!

Tử Quy không thích tôi

dành thời gian và tinh lực vào việc viết văn, anh nghĩ tôi viết một câu

chuyện cũng chỉ dài vài nghìn chữ, viết xong là xong, không ngờ sau đó

thấy tôi ngồi trước máy tính trầm tư suy nghĩ, liền hỏi: “Em làm gì

thế?”

Tôi sợ anh phản đối việc tôi tiếp tục viết nên giả vờ như không có chuyện gì vào web, nói với anh: “Lên mạng, chơi điện tử.”

Lúc đó, anh bĩu môi, giận dữ nói: “Em đừng ngồi gõ máy tính suốt cả ngày, nếu không, bị ốm nữa anh sẽ không quan tâm đến em.”

Nhưng sau đó, anh bận rộn đến mức không có thời gian để ý đến tôi nên tôi lại viết trộm, nửa sau của Hạnh phúc ước hẹn được viết trong hoàn cảnh đó.

Lúc đó, có chuyện khiến tôi rất vui, đó là việc xuất bản cuốn Ký sự vui,

khi xuất bản tên tiểu thuyết đổi thành Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất, cuốn sách được biên tập rất công phu, tôi rất biết ơn anh, tôi nghi ngờ không biết kiếp trước có phải mình làm nhiều việc tốt không nên kiếp

này may mắn như thế, lần đầu tiên ra sách đã có sự giúp đỡ của người

khác.

Cầm cuốn sách tôi rất vui, lúc đưa cho Tử Quy xem, anh

không có phản ứng gì, một lúc lâu sau mới nói: “Hoá ra gần đây em chơi

nhữn