
g thứ này.”
Tâm trạng hưng phấn của tôi bị nguội lạnh.
Nhưng dù thế nào tôi vẫn kiên quyết hoàn thành bản thảo Hạnh phúc ước hẹn
(lúc đầu được đặt tên là Trời đã lập đông), mặc dù hơi gấp, mặc dù khó
tránh khỏi sai sót, nhưng tôi đã dụng tâm viết từng chữ nên vô cùng trân trọng.
Có lẽ lúc viết quá nhập tâm nên lúc hoàn thành Hạnh phúc
ước hẹn, tôi bị thương tổn, rất dễ rơi vào tâm trạng buồn bã, tôi phải
tĩnh dưỡng ba tháng. Thời gian đó ngoài viết, tôi không làm gì khác, đây là lần đầu tiên tôi nhập tâm như thế kể từ khi cầm bút.
Chớp mắt đã sắp đến lập đông, Tử Quy nói, nếu tôi còn tiếp tục viết tiểu thuyết, nếu không thu máy tính, bọc giá sách… anh sẽ trốn trong phòng sách và
phá hai cuốn tiểu thuyết Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất và Cảm ơn anh, khiến em yêu Bắc Kinh mùa đông này (lúc đầu có tên là Mỗi năm có dư).
Tôi biết, anh chỉ đang uy hiếp tôi, nhưng tôi cũng không thể không để tâm
đến cảm xúc của anh, vì thế, sau này tôi sẽ cố gắng viết ít!
Tiểu Khả
Ngày 10 tháng 8 năm 2009
Ngoại truyện 1
Yêu thêm lần nữa, có lẽ nên là một người khác
– Miu –
Yêu lại = Yêu thêm một lần nữa?
Yêu thêm lần nữa với một người?
Hay yêu một người khác?
Đọc xong câu chuyện này, điều khiến tôi suy nghĩ không phải là tình tiết của truyện mà là khái niệm “yêu thêm lần nữa”.
Trên chuyến xe dài của đời người, bạn sẽ gặp nhiều người khác nhau, có người lên xe, có người xuống xe.
Người bạn gặp đầu tiên có lẽ là người đã cầm tay bạn đi dưới bóng râm của
hàng cây trong trường học; tuy nhiên, năm tháng cuối cùng cũng khiến cho bạn mất anh ấy.
Mất đi bàn tay đã từng nghĩ sẽ mãi mãi dắt tay mình.
Lúc nào, vì sao lại đánh mất? Có lẽ bạn không còn nhớ rõ nữa.
Tranh cãi luôn làm tổn thương đến tình cảm, nghi ngờ và buồn chán là kẻ giết chết tình yên.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, bạn vẫn có một tình yêu khác. Mặc dù đã từng bị tổn
thương, mặc dù đã từng nghĩ mình sẽ không thể vượt qua những giây phút
tiếp theo, nhưng cuối cùng bạn vẫn bước đi bên cạnh một người mới, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời lúc bình minh.
Người mới ấy liệu có tốt hơn người cũ không?
Bạn có thể nói bạn trai hiện tại của bạn chắc chắn tốt hơn người yêu cũ không? Thật ra không nhất thiết phải như thế.
Nhưng hầu hết mọi người đều muốn bước lên phía trước.
Mua một thứ đồ mới dễ hơn sửa chữa đồ cũ rất nhiều.
Tuy nhiên, nhân vật chính trong truyện này là Hác Tư Nguyên và Chu Lập Đông không giống như vậy.
Có thể thấy họ vô cùng yêu nhau.
Thật ra, có lúc chúng ta không chỉ yêu thương một người mà còn dành nhiều năm tháng cho người ấy.
Họ không thể không nhớ đến nhau, rất nhiều lần mơ thấy hàng cây ngân hạnh
dưới toà nhà của đại học Giao thông đã chứng minh sự thật đó, trong
những ngày tháng tươi đẹp quen nhau, hình ảnh của người kia trong họ là
những thời khắc tốt đẹp nhất.
Không thể không nói, điều đó thật
sự cần dũng khí rất lớn. Bởi những vết thương trong quá khứ mãi mãi nằm ở đó, không thể biến mất, chỉ có thể từ từ tích tụ tạo thành một rào cản
ngăn cách rộng lớn.
Lập Đông yêu Tư Nguyên nhiều như thế, từ bỏ
tiền đồ mở rộng trước mắt vì cô, và anh cũng gặp một người ngốc nghếch
giống hệt anh – Tư Nguyên.
Câu chuyện này rất hiếm gặp trong cuộc sống hiện đại, vì thế nó khiến cho người ta phải thở dài.
Nhưng nếu là tôi, tôi sẽ lựa chọn Tỉnh Thành.
Yêu thêm lần nữa nên yêu một người khác.
Anh ấy có thể không tốt hơn người trước nhưng mới mẻ và dễ dàng đến với nhau.
Một đôi tình nhân cũ, hiểu rõ điểm yếu của nhau, khi người kia không kịp làm điều gì đó, nước chảy hoa trôi.
Có lẽ suy nghĩ của tôi cũng giống như hầu hết mọi người trong cuộc sống
hiện tại, vì thế mãi mãi không thể trở thành nhân vật nữ chính.
Nhưng, vẫn cần có tiểu thuyết, ngày tháng vẫn trôi qua. Nếu không thể sống
hạnh phúc với người này, hãy đổi người khác, có thể sẽ có hạnh phúc.
BY THE WAY, chúc tất cả các độc giả đều hạnh phúc.
Ngoại truyện 2
Đây là thời đại tình yêu bị coi là vật hy sinh sao?
– Người sao hoả –
Câu chuyện này khiến tôi xúc động bởi sự chân thực của nó.
Nhân vật nam chính không phải thánh nhân, là một người bình thường giống như chúng ta không có đặc điểm nào “kinh thiên động địa” giống như trong
tiểu thuyết tình yêu khác, hy sinh tất cả đến mức làm tổn thương tinh
thần của mình vì nhân vật nữ chính (giống như các nhân vật nam chính
thường bị tàn tật hiện nay…).
Anh đã từng làm những chuyện bỉ ổi, giống như bất kỳ người đàn ông nào bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được
mục tiêu, khi có một cô gái họ Hác bước tới và đưa tay về phía anh,
trong cuộc đấu tranh giữa lựa chọn tiền đồ và tình yêu, cuối cùng anh đã chọn tiền đồ.
Điều này khiến người ta phải thở dài. Tuy nhiên
cũng không thể trách anh, xã hội này vẫn xảy ra những chuyện như thế,
đối với một thanh niên ưu tú đến từ nông thôn, có dã tâm là một chuyện
thường tình.
Muốn mua nhà mua xe, Bắc Kinh đã trở thành một trong những thành phố có giá sinh hoạt cao nhất thế giới theo đánh giá bình
chọn của Tuần báo thời đại, điều gì cũng cần có nền tảng kinh tế…
Cũng như Byron từng nói: