Duck hunt
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211113

Bình chọn: 7.5.00/10/1111 lượt.

đuổi theo tới."

Giọng của anh rất thấp, bên trong có ý nói hết cách, cùng với những lời nuối tiếc.

"Anh không gạt tôi chứ?" Thương Đồng không kiềm chế được, ngón tay cuộn tròn quá lâu, lúc duỗi ra cũng có chút phí sức.

Nhiễm Đông Khải nhìn vào đôi mắt giống như nước của cô, bên trong đầy khát

vọng, lo lắng và mong đợi, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhiều

ngày trôi qua đây là lần duy nhất nở nụ cười không thẹn với lương tâm,

anh nặng nề gật đầu: "thật."

nói xong, anh còn giơ tay trái lên

nói: "Tôi có thể lấy danh nghĩa của mẹ tôi ra thề, chuyện này tôi thật

sự không gạt em, em vẫn trong sạch!"

Nước mắt của Thương Đồng rơi xuống, cô đưa tay ôm lấy Nhiễm Đông Khải: "Cảm ơn anh, cảm ơn."

Nhiễm Đông Khải cuối cùng cũng yên lòng, anh có thể cảm nhận được lúc này cô

biết ơn mình đến cỡ nào, tin tưởng mình bao nhiêu, cảm giác này rất dễ

chịu, anh chỉ hy vọng giờ phút này có thể dừng lại lâu một chút, lâu một chút.

Nhưng lại không thể như mong muốn.

Cửa mở ra, Sở Ngự Tây thấy cảnh này, sắc mặt lập tức đen lại, sao anh ta lại đến nữa?

"Các người đang làm gì?"

Lúc này Thương Đồng không chút sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy bản thân vừa rồi thật sự quá kích động, cô rời khỏi vòng ôm của Nhiễm Đông Khải, Nhiễm

Đông Khải đứng dậy, chặn ở phía trước cô, lạnh lùng nói: "Ngự Tây, anh

hiểu lầm rồi."

Sở Ngự Tây không ngừng xử lý xong công việc, từ

chối tất cả sắp xếp, thay quần áo rồi chạy đến đây, ai ngờ nhìn thấy

cảnh tượng như vậy, hai người họ thân mật ôm nhau, dựa sát vào nhau, ân

ái triền miên, anh đứng đó, hoa đang cầm trong tay rơi xuống mặt đất,

lạnh lùng nói: "Tôi hiểu lầm cái gì?"

Thương Đồng trông thấy Sở

Ngự Tây, ngực sôi sùng sục, cô không nói ra lời, xoay người ho một trận, Nhiễm Đông Khải vội vàng trở lại bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng vỗ

lưng cho cô.

Sở Ngự Tây bước lên, kéo Nhiễm Đông Khải ra, tức giận nói: "Anh...cút cho tôi..."

Thương Đồng quay đầu lại, mặt đã kìm nén đến đỏ bừng, cô chỉ vào Sở Ngự Tây nói: "Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."

Những lời này giống như một thùng dầu đổ vào lửa, Sở Ngự Tây nhìn xuống

Thương Đồng, tức giận nên nói bừa: "Em còn che chở cho anh ta như vậy

sao? Rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng anh ta?"

Thương Đồng không khuất phục ngẩng đầu lên, gằn từng tiếng trả lời: "Anh ấy sẽ không đưa tôi lên giường của cầm thú."

Sở Ngự Tây buông lỏng tay, nhìn đáy mắt ửng đỏ của cô, trên mặt đầy nước

mắt, chuông báo động nổi dậy trong lòng, anh buông cô ra, quay người

nhìn về phía Nhiễm Đông Khải: "Anh...là anh nói với cô ấy?"

Nhiễm Đông Khải không phủ nhận, chỉ lạnh lùng nói: "Là anh bỉ ổi..."

Xong rồi, lúc ấy Sở Ngự Tây chỉ có một ý nghĩ, giữa anh và Thương Đồng hoàn toàn kết thúc.

Đầu sỏ của tất cả những chuyện này là anh, mà Nhiễm Đông Khải cũng không thoát được liên quan!

Anh túm lấy Nhiễm Đông Khải, đánh qua một quyền.

Nhiễm Đông Khải không kháng cự, bị anh đánh một quyền lui về sau mấy bước, va vào tường, tất cả ly trên bàn đều rơi xuống đất, loảng xoảng vang lên.

"Dừng tay!" Thương Đồng tung chăn ra, nhảy đến trước mặt Nhiễm Đông Khải, ôm lấy anh: "Đông Khải..."

Thân thể của Sở Ngự Tây hơi run rẩy, anh nhìn Thương Đồng và Nhiễm Đông

Khải, anh biết Nhiễm Đông Khải vốn có thể tránh một quyền kia, nhưng anh ta không tránh, anh trơ mắt nhìn bọn họ ôm nhau, cô ở trước mặt anh, lo lắng nhìn anh ta như thế, hoàn toàn coi anh không tồn tại.

"Xảy ra chuyện gì?" Bác sĩ đến kiểm tra phòng, nhìn thấy tình huống như thế thì hoảng sợ.

"Cút..." Sở Ngự Tây tức giận hướng về phía bác sĩ ở cửa hét lớn, bác sĩ sợ đến mức bỏ chạy.

Nhiễm Đông Khải đứng lên, thấy Thương Đồng cả giày cũng chưa mang, anh đỡ cô

ngồi xuống bên giường, cố nặn ra nụ cười: "Tôi không sao."

Lúc

này Thương Đồng mới quay sang Sở Ngự Tây, trước đó cô không biết sự

thật, từng cảm ơn anh, thương anh, thậm chí sau khi biết sự thật, một

mình khổ sở, rối rắm, nhưng từ trước đến nay đều không muốn để anh khổ

sở theo, cô biết, anh cũng là vô tội, giống như cô, nhưng bây giờ, anh

lại có thể làm ra chuyện như vậy, nếu không có Nhiễm Đông Khải, vậy

không phải cô đã bị làm bẩn rồi sao?

cô còn mặt mũi nào để sống nữa?

Anh đây là bức cô đến đường cùng, anh hận cô đến mức này sao.

"Sở Ngự Tây, chúng ta kết thúc."

Sau khi cô nói ra những lời này, có cảm giác mệt mỏi và tuyệt vọng.

Giữa bọn họ đã là quá khứ, đều kết thúc từ lúc ấy.

Sở Ngự Tây nghe xong, từ đầu đến chân anh đều cảm thấy có một luồng khí

lạnh đang chuyển động, anh chỉ có thể đứng đó, không chút cảm xúc nhìn

bọn họ, một nỗi đau không thể diễn tả từ đáy lòng truyền đến, anh gần

như không nói ra lời.

Anh nghe Nhiễm Đông Khải nói với Thương Đồng: "Đồng Đồng, nếu em bằng lòng, gả cho anh đi, anh thật sự..."

Anh không nghe được cô trả lời, trong tai ông ông, chính là câu nói kia của Thương Đồng: "Sở Ngự Tây, chúng ta kết thúc."

Kết thúc.

Anh lỡ sai rất khó sửa, tự đẩy mình xuống vực thẳm. Lúc trước anh nghĩ, anh sẽ không muốn cô nữa.

Nhưng, bây giờ cô không còn muốn anh nữa. cô vô tình tàn nhẫn như vậy,