
âm Lôi ở bên ngoài
vốn không muốn vào, nghe phịch một tiếng thì vội vàng chạy vào, thấy Sở
Ngự Tây nhếch nhác ngã trên đất, có hai vệ sĩ bước lên đỡ anh dậy, anh
mất hồn nhìn người phụ nữ ngay cả đầu cũng không quay lại kia, chậm rãi
nói: "Thương Đồng, em thật sự chưa bao giờ thật lòng với tôi sao?"
Câu nói kia giống như một sợi dây thừng từng chút kéo dài ra vết thương đã
sớm chất chồng trong tim cô, cô lau nước mắt sau lưng anh, từ từ quay
đầu lại, nhìn Sở Ngự Tây, gằn từng chữ: "Sở Ngự Tây, từ trước đến nay
tôi chưa từng thích anh, tôi ước gì cả cuộc đời này chưa bao giờ gặp qua anh, nếu có thể...tôi hy vọng mãi mãi cũng không nhìn thấy anh nữa."
Cơ thể của Sở Ngự Tây lắc lư, anh đau đớn gật đầu: "Tốt...tốt..."
Anh xoay người, cũng không nhìn đến Lâm Lôi, đẩy vệ sĩ đang dìu anh ra, mở cửa, nghe phịch một tiếng, cả người ngã xuống.
Lâm Lôi hoảng sợ, vội vàng cùng vệ sĩ đỡ anh dậy.
"Sở Ngự Tây..."
Bộ dạng của Sở Ngự Tây vô cùng bi thương, anh biết, bọn họ hoàn toàn kết
thúc rồi, anh huỷ hoại sự trong sạch của cô, anh đưa cô cho tên Lý Minh
Nhân biến thái kia, anh còn chia rẽ cô và Nhiễm Đông Khải, sao cô có thể không hận anh?
cô muốn mãi mãi không nhìn thấy anh nữa.
Bác sĩ nhìn hình chụp X-ray nói với Lâm Lôi: "Các người chăm sóc thế nào
vậy, anh ta vừa mới ổn định, còn để ngã, phải phẩu thuật lần nữa."
Lâm Lôi vẫn liên tục nhớ lại cảnh vừa rồi.
Hai người bọn họ có quan hệ gì?
Sở Ngự Tây trở ra, sắc mặt đã trắng bệch, anh không có hôn mê, chỉ ngẩn người nhìn trần nhà.
"Anh yêu cô ấy?" Lâm Lôi nhỏ giọng nói.
Sở Ngự Tây không mở miệng, một lúc sau mới nói: "cô ấy không yêu tôi."
Nhìn đối tượng ưu tú để hẹn hò với mình lại yêu người khác sâu đậm như vậy,
trong lòng cô tự nhiên có chút không vui, đành phải lạnh lùng nói: "Có
lẽ người ta cũng yêu một người chết đi sống lại, mấy người diễn vở kịch
tình cảm khổ sở à."
Sở Ngự Tây vẫn ngây người nhìn trần nhà, tiếp tục khàn giọng nói: "cô ấy không yêu tôi, người cô ấy hận nhất là tôi."
"yêu tới cực điểm, mới hận chứ sao." Lâm Lôi buồn bực lay nhẹ xâu chuổi treo trên điện thoại của mình, nghĩ thầm, mình thật nhiều lời.
Sở Ngự Tây cười khổ, cảm giác say trong anh chưa tan hết, ánh mắt phủ một lớp
mỏng bi thương: "cô ấy hận tôi chia rẽ một nhà ba người bọn họ, hận tôi
đưa cô ấy lên giường của người khác, cả đời này cô ấy cũng sẽ không tha
thứ cho tôi."
Lâm Lôi mở to hai mắt: "Anh...anh nói là cô ấy đã kết hôn? Còn có con nữa? Anh đưa cô ấy lên giường của ai?"
Sở Ngự Tây từ từ nhắm mắt lại, anh mệt mỏi quá, đêm nay anh nói quá nhiều.
"Này..." Lâm Lôi thấy anh muốn ngủ, vội vàng nói: "Tôi giúp anh gọi người nhà anh tới nhé?"
Sở Ngự Tây lắc đầu, cầm điện thoại qua, bảo thư ký cho người đến, rồi nhắm hai mắt lại.
Lâm Lôi đứng lên, cầm túi xách của mình, cô nên hỏi anh, tại sao đã có
người trong lòng, còn muốn đi xem mắt với mình, nhưng lúc này có chút
chán nản, cô đi ra ngoài, nhìn phòng bệnh của Thương Đồng cách đó không
xa, suy nghĩ một chút, đi về phía đó.
Phòng bệnh, vệ sĩ ngăn đường đi của Lâm Lôi.
Thương Đồng vùi mình ở trong chăn, không thấy được bộ dạng của cô, chỉ không ngừng ho.
Lâm Lôi suy nghĩ một chút, đi đến phòng làm việc của bác sĩ.
------- Vũ Quy Lai -------
Biệt thự nhà họ Sở, phòng trà của Tân Mộng Lan.
Nhiễm Đông Khải ngồi đó, im lặng thưởng thức trà trong ly.
Sắc mặt của Tân Mộng Lan trắng bệch, tay bà hơi run rẩy, qua một lúc lâu
mới khó khăn ngẩng đầu, nhìn Nhiễm Đông Khải, nhẹ nhàng nói: "Đông Khải, buổi chiều Vân Hề gọi điện thoại cho Thương tiểu thư, Thương tiểu thư
nói đứa bé thật sự không phải của cháu, đúng không?"
Nhiễm Đông Khải để chăn xuống, sắc mặt có chút thay đổi: "cô ấy nói vậy sao?"
Trong mắt của Tân Mộng Lan có một tầng hơi nước thật mỏng, bà thấp giọng nói: "Đông Khải, bác có một chuyện muốn nói với cháu, xin cháu đừng nói với
người thứ ba..." Nhiễm Đông Khải ngồi đó, im lặng thưởng thức trà trong ly.
Sắc mặt của Tân Mộng Lan trắng bệch, tay bà hơi run rẩy, qua một lúc lâu mới khó khăn ngẩng đầu, nhìn Nhiễm Đông Khải, nhẹ nhàng nói: "Đông Khải, buổi chiều Vân Hề gọi điện thoại cho Thương tiểu thư, Thương tiểu thư nói đứa bé thật sự không phải của cháu, đúng không?"
Nhiễm Đông Khải để chăn xuống, sắc mặt có chút thay đổi: "cô ấy nói vậy sao?"
Trong mắt của Tân Mộng Lan có một tầng hơi nước thật mỏng, bà thấp giọng nói: "Đông Khải, bác có một chuyện muốn nói với cháu, xin cháu đừng nói với người thứ ba..."
Dưới ánh đèn, nét mặt buồn bã của Tân Mộng Lan hiện trên đồ sứ màu trắng, bà đang cầm ly trà, tay hơi run rẩy: "Đông Khải, vị Thương tiểu thư kia là con gái của bác..."
Tuy Nhiễm Đông Khải đã sớm đoán được, nhưng lúc này cũng làm ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Tân Mộng Lan từ đầu đến cuối đều cúi đầu, bà giống như chỉ đơn giản muốn tìm một người để dốc bầu tâm sự, mang chuyện đã đè nén nhiều năm thổ lộ ra: "Nhưng cho đến bây giờ bác cũng không biết con bé còn sống, 27 năm rồi."
Nhiễm Đông Khải im lặng nghe tiếp, cảm xúc anh lúc này cũng lên xuống thất thường, nhưng sắc mặt vẫn kh