Teya Salat
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210922

Bình chọn: 10.00/10/1092 lượt.

thế của Thương Đồng, đó nhất định là kết quả Thương Đồng không muốn biết nhất, cô che giấu lâu như vậy, chịu nhiều uất ức như vậy, chính là vì không muốn Sở Ngự Tây biết, không muốn người khác biết! Nếu Sở Vân Hề nói ra, vậy bao nhiêu công sức của Thương Đồng sẽ đổ sông đổ biển rồi!

Tuy anh cũng không biết tại sao Thương Đồng cho đến bây giờ vẫn cố gắng che giấu, nhưng nếu cô muốn giấu thì anh tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.

"Đông Khải?" trên khuôn mặt trắng nõn của Sở Vân Hề vẫn còn vương nước mắt, cô nhìn Nhiễm Đông Khải, vẻ mặt đột nhiên hiện lên một chút tuyệt vọng: "Anh...anh thật sự yêu cô ấy?"

Nhiễm Đông Khải hít một hơi thật sâu, anh nhìn cô gái trước mặt, cô yếu đuối, đơn thuần, lại dễ tin, nhưng lúc cô cố chấp, cũng sẽ bất chấp tất cả, anh vừa ra quyết định, lúc này cũng càng kiên định hơn: "Nếu anh nói là phải?"

Sở Vân Hề hoàn toàn bị chấn động, cô run rẩy lắc đầu: "không, không phải như thế..."

"Anh vẫn luôn khó chịu, các người có dáng dấp giống nhau, tại sao anh lại yêu cô ấy..."

Sở Vân Hề mở miệng vết thương ra, cô đau đớn nhìn Nhiễm Đông Khải: "Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao? Em thật sự yêu anh mà!"

Nhiễm Đông Khải nhìn cô thật sâu: "Em thật sự yêu anh? Em có thể chấp nhận trong lòng anh yêu người khác, lại sống chung một chỗ với em?"

Sở Vân Hề hít vào một hơi, cô ngẩng đầu nhìn Nhiễm Đông Khải, run giọng nói: "Nếu...nếu đứa bé của cô ấy thật sự là của anh..."

"không phải." Nhiễm Đông Khải ngắt lời cô, mặc dù thất vọng nhưng cũng nói ra sự thật: "Đứa bé của cô ấy quả thực không phải là của anh."

Sở Vân Hề như trút được gánh nặng, cô ngẩng đầu lên nói: "Nếu vậy, em bằng lòng, bằng lòng chờ anh chấp nhận em, yêu em."

Nhiễm Đông Khải nhìn chăm chú một lúc, mới chậm rãi nói: "Hy vọng em đừng hối hận, điều kiện của anh chỉ có một, giúp cô ấy giữ bí mật thân thế."

Sở Vân Hề không rõ nguyên do, nhưng vẫn gật đầu.

"Tuyệt đối không thể để Sở Ngự Tây biết, em có thể làm được không?"

"Anh sợ anh em sẽ đối phó với cô ấy?" Sở Vân Hề khẽ nói.

"Em có thể làm được không?" Nhiễm Đông Khải chỉ nặng nề nhìn cô.

"Em có thể, thật!"

Nhiễm Đông Khải thu tầm mắt về, lạnh nhạt nói: "Ngày mai chờ anh tới đón em."

nói xong, anh đẩy cửa rời đi.

Còn lại một mình Sở Vân Hề từ từ trượt xuống mặt đất, cô cần phải tiêu hoá sự thật tối nay nghe được.

"Đông...đông...đông...Vân Hề..." Tân Mộng Lan ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, bà cũng rất lo lắng, tiếng gõ cửa quấy rầy đến Sở Hán Thần, ông cũng đi tới: "Mộng Lan...sao vậy?"

Tân Mộng Lan xoay người, lúc không biết nên giải thích với Sở Hán Thần thế nào, Sở Vân Hề đã mở cửa ra, mặc dù cô có dấu vết đã khóc, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "không có gì, Đông Khải trở về chuẩn bị hôn lễ, con muốn nghỉ ngơi sớm chút."

Sở Hán Thần gật đầu nói: "Cũng được, Mộng Lan, chúng ta cũng đi thử lễ phục."

Tân Mộng Lan sợ Sở Vân Hề lại nghĩ quẩn, nhỏ giọng nói: "Hán Thần, ông đi trước đi, tôi còn chút lời muốn nói với Vân Hề."

Sở Hán Thần không nghi ngờ gì, mỉm cười nói: "Đúng vậy, con gái phải lấy chồng, đương nhiên muốn dặn dò thật tốt."

Cho đến khi Sở Hán Thần đi lên lầu, Tân Mộng Lan mới thở phào nhẹ nhõm, bà đóng cửa phòng của Sở Vân Hề lại, thấy cô nhìn mình chằm chằm, đành phải thở dài nói: "Vân Hề, thật xin lỗi, không phải mẹ không thương con, chỉ là..."

Sở Vân Hề ngắt lời bà, khẽ nói: "Con biết."

Tân Mộng Lan cúi đầu xuống, nắm tay Sở Vân Hề, nhẹ giọng nói: "Chờ con có con rồi, con sẽ hiểu lòng của mẹ, từ nhỏ con có ba mẹ yêu thương, chưa bao giờ biết khó khăn, nhưng con bé...là mẹ có lỗi với con bé."

Nước mắt rơi trên mu bàn tay của Sở Vân Hề, trong lòng Sở Vân Hề đau xót, nhỏ giọng nói: "Nếu đứa bé kia thật sự là của Đông Khải, cho dù con đau khổ, hay yêu anh ấy đi nữa, cũng sẽ buông tay, nhưng không phải, may mà không phải."

Tân Mộng Lan im lặng ngồi đó, bà cúi đầu, chỉ cảm thấy rất rối loạn, rất rối loạn. Trong bệnh viện,

bình minh vừa lên, Sở Ngự Tây ngồi dậy, đêm qua anh ngủ mơ màng, sau khi phẩu thuật gia cố lần thứ hai, cảm giác say cuồn cuộn lên, anh ôm lấy

đầu đau đớn, sau đó lại bị ngoại thương, những chuyện của ngày hôm qua

lại hiện lên trong đầu.

Cuối cùng cô cũng hận anh thấu xương.

Ngay cả anh trở thành bộ dạng này, cũng không có bất cứ phản ứng gì.

"Anh đã tỉnh? Đúng lúc tôi muốn đi lên đài, những thứ này là bữa sáng cho

anh." Lâm Lôi xách theo một hộp đựng cơm đặt ở trên tủ đầu giường, nhìn

chân của anh nói: "Bác sĩ nói anh cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày, anh đừng ra khỏi giường đấy."

Sở Ngự Tây nhíu mày, nhìn lướt qua Lâm Lôi, sao lại là cô?

trên mặt Lâm Lôi cũng có chút không tự nhiên, cô để hộp đựng cơm xuống, chuẩn bị rời đi.

Sở Ngự Tây không thèm nhìn mấy thứ ở đầu giường đó, anh cầm điện thoại, gọi cho Uông Trạch.

"đã tìm được băng ghi hình đêm qua chưa?"

"Sở tổng, đã tìm được, lát nữa đưa qua cho ngài."

Để điện thoại xuống, Sở Ngự Tây nhìn lướt qua Lâm Lôi: "Sao em còn chưa đi?"

Lâm Lôi trừng mắt nhìn anh nói: "Đêm qua là tôi đưa anh tới, anh có thái độ này với ân nhân sao?"

"Cảm ơn."