
thật không nên nói chuyện này vào bây giờ, tôi đang mang thai, là con của Hằng Viễn. cô đừng hiểu lầm, thực ra trước đó tôi vẫn không biết hai người là vợ chồng, với lại anh ấy cũng không có làm chuyện phản bội cô, chỉ vì hôm đó chúng tôi đều uống say. Tôi nghĩ, nếu tôi sinh đứa bé này ra, có lẽ bởi vì cùng huyết thống với Niệm Niệm mà có thể đối chiếu thành công? Mặc dù ba tôi bên kia muốn nghỉ hưu sớm, nhưng tôi cũng không thể chưa kết hôn đã có con, cho nên...cho nên..."
Thương Đồng nghe xong, nước mắt rơi xuống, run giọng nói: "Mạc tiểu thư, có lẽ cô đã hiểu lầm rồi. Thực ra tôi và Hằng Viễn không có bất cứ quan hệ gì, Niệm Niệm không phải là con của Hằng Viễn, lúc trước là chúng tôi giả kết hôn, nên tôi xin chúc mừng cho cô và Hằng Viễn!"
Mạc Thanh Uyển bị tin này làm giật mình, cô lặp lại: "cô và Hằng Viễn giả kết hôn?"
Thương Đồng thở dài, cúi đầu nói: "Tôi đã liên luỵ anh ấy quá nhiều, bây giờ, rất tốt, thật sự rất tốt."
"Vậy...cha của con bé là Nhiễm tổng sao?" Mạc Thanh Uyển run giọng nói.
Thương Đồng quay mặt sang chỗ khác, cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Niệm Niệm, lòng thắt lại.
"thật xin lỗi, tôi không hỏi, tôi..." Mạc Thanh Uyển không biết nên nói gì, trước đó cô vốn tràn đầy áy náy, lại nghĩ tới rất nhiều khả năng tốt, bây giờ hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của cô.
Thương Đồng lắc đầu: "không sao. Hằng Viễn là một người tốt, nghe tin này, cuối cùng tôi cũng bớt đi một nỗi lo rồi."
"Thương tiểu thư, kỳ thực nếu là trước kia, tôi sẽ không cân nhắc đến Hằng Viễn, trải qua chuyện lần này, tôi mới nhận ra trước kia mình quá ngây thơ. Mặc dù ba tôi là thị trưởng, nhưng chính trị rất đáng sợ, ông ấy cũng muốn buông tay, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cuối năm nay sẽ làm thủ tục nghỉ hưu. Bây giờ đều là người đi trà lạnh, tôi chỉ muốn tìm một người tốt, không cầu giàu có, sống tốt một đời là được rồi."
Thương Đồng gật đầu, nhẹ giọng nói: "sẽ, hai người sẽ sống tốt một đời."
Có thể sống tốt qua một đời, bình đạm, không phải là hạnh phúc lớn nhất sao?
cô cúi đầu, nắm bàn tay nhỏ của Niệm Niệm, trong lòng vô cùng thê lương. La Hằng Viễn đi tới dưới lầu của bệnh viện, nghe điện thoại vang lên, anh vừa xách cháo vừa đi vào cổng bệnh viện: "Ai vậy?"
Sở Ngự Tây nhìn lại điện thoại, là số vừa rồi Lâm Lôi nhận, nhàn nhạt nói: "Tôi là Sở Ngự Tây, tôi tìm Thương Đồng."
La Hằng Viễn nghe xong, không kịp suy nghĩ đã hỏi: "Sở tổng, anh biết làm thế nào có thể liên lạc với Nhiễm tổng hay không?"
Sở Ngự Tây nghe xong câu đó, sắc mặt sa sầm, cầm điện thoại lạnh lùng nói: "Tìm anh ta có việc sao?"
La Hằng Viễn vào thang máy, thấy thang máy muốn khép lại, anh gấp giọng
nói: "Chúng tôi tìm Nhiễm tổng có việc gấp, nếu Sở tổng có thể liên lạc
với anh ta..."
Thang máy khép lại, thang máy ở đây không có tín hiệu mạng lưới, cho nên tín hiệu bị cắt.
La Hằng Viễn cúp điện thoại, để vào trong túi, chuẩn bị vào phòng bệnh nói lại chuyện này cho Thương Đồng.
Anh vừa bước vào phòng bệnh thì thấy Mạc Thanh Uyển ở đó.
Thương Đồng trông thấy, đứng dậy nhận cặp lồng trong tay anh, khẽ nói: "Hằng
Viễn, cảm ơn anh và Mạc tiểu thư, các người còn bận việc, nhanh đi đi."
La Hằng Viễn vừa nhìn đã biết, Thương Đồng chắc chắn đã biết hết chuyện,
anh cũng không có cách nào giải thích chuyện này, chỉ cảm thấy vô cùng
xấu hổ.
Thương Đồng miễn cưỡng cười nói: "Hằng Viễn, đi đi, em
bên này không có chuyện gì đâu, em sẽ tìm cha của con bé đến, anh đã làm cho em rất nhiều rồi, đừng để em lại mắc nợ các người."
Mạc Thanh Uyển đứng dậy, thấp giọng nói: "Thương tiểu thư, hôm khác tôi trở lại."
"không cần, trong bệnh viện đều là người bệnh, bây giờ cô đang mang thai, các
người còn phải làm chuyện vui, tôi không sao..." nói xong, cô cười đẩy
La Hằng Viễn và Mạc Thanh Uyển ra khỏi phòng bệnh, mỉm cười nhìn hai
người bọn họ có vẻ mặt khác nhau rời khỏi, mới một mình mệt mỏi đóng cửa lại.
Làm sao bây giờ?
Bên Nhiễm Đông Khải căn bản không gọi được.
Bên Sở Ngự Tây, cũng không có hồi âm.
Đứa bé trên giường chậm chạp động đậy mấy cái, thì ra đã tỉnh dậy.
Qua một lúc, Niệm Niệm mới ngồi dậy, mắt to chớp chớp nhìn xung quanh, thấy Thương Đồng mới khẽ cười: "Mẹ, trời đã sáng rồi sao?"
Thương Đồng đi qua, ôm lấy cô bé: "không phải, trời sắp tối rồi."
cô bé ngủ cả một buổi chiều.
"Đói bụng không?" Thương Đồng ôm Niệm Niệm, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô bé.
Niệm Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "không đói bụng ạ. Mẹ, ngày
mai con có thể đi nhà trẻ không? Bọn con muốn trao đổi công việc, con
không làm, phải làm sao bây giờ?"
Thương Đồng nhẹ giọng nói: "Chúng ta ăn chút cháo trước, sau đó mẹ dạy con làm thủ công được không?"
Niệm Niệm suy nghĩ một chút: "Vậy thì ăn một chút!"
"Được." Thương Đồng nén nước mắt, mở cặp lồng ra, từng chút một đút cho Niệm Niệm.
"Mẹ, sao mẹ không ăn?" Niệm Niệm cũng không có gì thay đổi, nhưng sắc mặt có chút trắng bệch.
Thương Đồng quay người qua chỗ khác, một lát sau mới quay lại, húp vào hai
miếng, cười nói: "Mẹ đã ăn trước, Niệm Niệm ăn vài miếng nữa đ