Polaroid
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329893

Bình chọn: 7.00/10/989 lượt.

, thật là dung túng nó, đăng ký kết hôn cũng là

chuyện lớn, thôi, lần này con nói giúp cho nó, thì để nó đi đi. Đông

Khải..." Nhiễm phu nhân quay sang Nhiễm Đông Khải: "Xong việc, con phải

cho Khả Hân một hôn lễ, sau đó mẹ chờ bồng cháu."

Nhiễm Đông Khải gật đầu nói: "Mẹ, con biết rồi. Lần này con nhất định sẽ xử lý tốt."

nói xong, anh cũng gật đầu với Lận Khả Hân, ý bảo cô chăm sóc tốt bên này, mới xoay người rời khỏi.

Lận Khả Hân cười nhạt, dáng vẻ kia của anh, có lẽ là đã biết gì đó, cho dù

trên thế giới không có gió lùa vào tường, nhưng bây giờ chỉ sợ cũng vô

dụng.

Nhiễm Đông Khải đang trên đường đến sân bay.

Anh lấy điện thoại ra, chần chừ, có nên nói với Sở Ngự Tây không?

Có nên không hay?

Bệnh bạch cầu? Cũng là bệnh huyết trắng.

Anh không tin Niệm Niệm lại bị bệnh này. Trước đó Niệm Niệm ở Bắc Kinh đã

có làm kiểm tra một lần, không có vấn đề gì, nếu có vấn đề, nhất định

bác sĩ đã sớm cho biết, nói không chừng là chuẩn đoán nhầm!

Vậy thì chờ một thời gian, nhất định không phải như vậy!

Tay anh trượt đến vị trí album ảnh, mở tấm hình kia ra, Niệm Niệm ở trong

lòng anh ngủ rất say, đôi má phúng phính, lông mi dài, miệng nhỏ giống

như quả anh đào, giống như một con búp bê.

Anh không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

----- Vũ Quy Lai -----

Màn đêm dày đặc.

Lâm Lôi mặc áo khoác tiễn Sở Ngự Tây ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, thấy tài

xế im lặng chờ trong xe, cuối cùng cũng có chút yên tâm: "Cũng may lần

này anh dẫn theo tài xế, nếu không ba tôi cho anh uống nhiều rượu như

vậy, tôi còn lo lắng phải đưa anh trở về."

Sở Ngự Tây mỉm cười, trên mặt anh mang theo mấy phần say rượu: "sẽ không xung động như vậy nữa."

Lâm Lôi cười, nhưng nhớ tới chuyện trên bàn ăn thì nhịn không được hỏi một

câu: "Ngự Tây, tiệc đính hôn thật sự không mời bác trai, bác gái tham dự sao?"

Tay của Sở Ngự Tây đã đặt lên cửa xe, sau khi nghe câu

này, anh xoay người, nhìn Lâm Lôi, lạnh lùng trả lời: "Tôi và bọn họ

không có quan hệ gì cả."

"Ngự Tây..." Lâm Lôi nhíu mày, trước đó

nghe Mạch phu nhân nói đôi ba câu, cô không khỏi tò mò nói: "Cho dù có

khúc mắc lớn, tháo ra sẽ không có sao nữa, cần gì phải như vậy?"

Trước mắt Sở Ngự Tây lại hiện lên máu tươi nhìn thấy mà đau lòng, đó là khi

mẹ anh cắt cổ tay tự sát, trên mặt đất chảy một vũng máu lớn, sắc mặt

anh tối xuống, giọng nói còn thêm lạnh lẽo: "Cả đời này tôi cũng sẽ

không tha thứ cho bọn họ, không cần hỏi, sau này tôi sẽ nói cho em

biết." Sở Ngự Tây ngồi trên xe, nhắm mắt lại, đều là màu đỏ tươi.

Mùi máu tanh làm cho người ta có chút khó thở.

Anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ.

----- Vũ Quy Lai -----

Lúc Chu Hi mệt mỏi chạy đến Hàn Thành, đã là sáng ngày hôm sau.

Khi Thương Đồng nhìn thấy Chu Hi đại biểu cho Nhiễm Đông Khải đến, trái tim nguội lạnh đột nhiên dâng lên một chút hy vọng.

"Anh nói có phải chuẩn đoán nhầm hay không?" cô nắm chặt lòng bàn tay mình, run rẩy hỏi người trước mắt.

Chu Hi gật đầu nói: "Thương tiểu thư, bây giờ chắc là Nhiễm tổng đang trên đường về nước, ngài ấy vừa nghe tin này thì lập tức bảo tôi đến đây, làm thủ tục chuyển viện cho Niệm Niệm tiểu thư, thứ nhất là điều kiện chữa trị ở Hàn Thành chưa chắc theo kịp thủ đô, không loại trừ khả năng chuẩn đoán nhầm, thứ hai là ở Bắc Kinh cũng dễ dàng chăm sóc hơn. Tôi đã liên hệ với bệnh viện tốt nhất, chuyện này không nên chậm trễ, nhanh lên đường đi."

Mang theo một chút may mắn sau cùng, Thương Đồng dẫn Niệm Niệm đi theo Chu Hi, trở lại Bắc Kinh.

Tại bệnh viện Hiệp Đồng.

Chờ kết quả kiểm tra tổng quát.

Thương Đồng chắp hai tay trước ngực, không biết nên cầu nguyện với ai, cô thật hy vọng những người uy tín ở đây nói cho cô biết kết quả chuẩn đoán ở Hàn Thành là lầm lẫn.

Nhưng đến hơn năm giờ chiều, cuối cùng cũng ra kết quả.

Nhiễm Đông Khải cũng về tới, lúc anh ra thang máy thì nhìn thấy Thương Đồng cầm tờ giấy xét nghiệm, sắc mặt trắng bệnh.

"Đồng Đồng..." Nhiễm Đông Khải chạy đến, cơ thể mềm mại của Thương Đồng trượt xuống, được anh đỡ lấy.

cô không nói ra lời, chỉ có thể đưa tờ giấy xét nghiệm cho Nhiễm Đông Khải.

Sau khi Nhiễm Đông Khải nhìn thấy chuẩn đoán phía trên, đầu cũng ông ông một tiếng.

Quả nhiên là thật.

thật sự bị bệnh bạch cầu.

Anh đỡ cô vào phòng bệnh phía sau lưng cô, Niệm Niệm đã làm một loạt kiểm tra, đang ở cùng Chu Hi.

"Chú Nhiễm, chú cũng đến rồi." Niệm Niệm vô cùng vui vẻ, mặc dù thoạt nhìn có chút nhợt nhạt, nhưng cũng không có biểu hiện thay đổi rõ ràng, lòng của Nhiễm Đông Khải cũng hơi đau xót.

"Niệm Niệm..." Nhiễm Đông Khải ôm cô bé vào lòng, một đứa bé nhỏ như vậy, lại phải đối mặt với số phận đáng sợ như thế.

Thương Đồng mất hồn ngồi ở bên cạnh, một chút hy vọng cuối cùng của cô đã bị đập tan, chỉ có một ý nghĩ, đó là nếu Niệm Niệm có chuyện gì, cô sống cũng không còn ý nghĩa.

"Niệm Niệm có muốn ăn gì không?" Nhiễm Đông Khải vuốt tóc Niệm Niệm.

Niệm Niệm mỉm cười gật đầu: "Chú Nhiễm, chúng ta có thể đến Đông Lai Thuận ăn được không ạ?"

(Đông Lai Thuận - 东来顺: là quán lẩu thịt cừu nổi tiếng có lịch sử trên 100 năm của Bắc Kinh. Lẩu của