
chỉ cười nhạt: "Đừng nói nữa."
Lúc này, người dẫn chương trình đã chạy đến, khẽ giọng nói: "Sở tổng, khách mời đều đã đến, vừa đúng thời gian, có thể bắt đầu chưa?"
Sở Ngự Tây gật đầu xong thì thấy Nhiễm Đông Khải đang ôm Niệm Niệm ở cửa, kéo Thương Đồng đi vào. Sở Ngự Tây đang dẫn Lâm Lôi đi lên lễ đài, nhìn thấy Nhiễm Đông Khải,
Thương Đồng và Niệm Niệm cùng đi vào, bước chân của anh lập tức dừng
lại. Mà Lâm Lôi cũng quay đầu lại, nhìn thấy bé gái Nhiễm Đông Khải đang ôm trong lòng, tim khẽ run, cô bé đáng yêu đến cỡ nào, đôi mắt long
lanh nhìn mọi người, cánh tay trắng nõn quấn trên cổ Nhiễm Đông Khải,
mềm mại động lòng người.
Sở Ngự Tây quay qua, nhẹ nhàng kéo tay
của Lâm Lôi ra, đi tới trước mặt Nhiễm Đông Khải. Ánh mắt của mọi người
đồng thời cũng nhìn qua bên này, có người bắt đầu thì thầm bàn tán, bởi
vì Nhiễm Đông Khải và Sở Vân Hề vừa mới kết hôn, cho nên những người
biết anh cũng không ít, nhưng bé gái anh đang ôm trong ngực là sao?
Sở dĩ không dẫn tới phản ứng quá đà, là vì người bình thường cũng cho rằng Nhiễm Đông Khải đến chúc mừng, nhưng dẫn theo tình nhân mà thôi.
Điều này cũng đủ làm người ta khó chịu nổi rồi.
May là không có Sở Vân Hề ở đây.
Sở Ngự Tây đi về phía cửa, Lâm Lôi hơi do dự, cũng đuổi theo anh.
Nhiễm Đông Khải đè nén tức giận, từ trước đến nay anh đều rất lý trí, nhìn
thấy Sở Ngự Tây cư nhiên không để ý đến cảm nhận của Thương Đồng, không
quan tâm đến bệnh tình của Niệm Niệm, vẫn muốn đính hôn, anh không thể
ngồi nhìn.
"Đông Khải, anh không biết rõ sự việc, chúng ta đi nhanh đi!" Thương Đồng kéo lấy cánh tay anh, muốn dẫn anh ra khỏi hội trường.
Nhiễm Đông Khải nhìn lướt qua Niệm Niệm, lại nhìn Thương Đồng nói: "không
được, tôi nhất định phải ngăn cản hành động hoang đường này của anh ta!"
Thương Đồng gấp đến mức không còn cách.
Sở Ngự Tây chạy về phía bọn họ, Lâm Lôi ở phía sau anh.
"Em đến rồi?" Sở Ngự Tây nhìn Thương Đồng, trong mắt đã không có người
khác, tách ra từ giữa trưa, đến bây giờ chỉ mới có mấy giờ, lại có cảm
giác giống như cách một thế kỷ.
Thương Đồng thấy Lâm Lôi ở phía sau, cô cố gắng bình tĩnh, khẽ nói: "Chúc mừng hai người!"
Nhiễm Đông Khải kéo Thương Đồng ra sau, lạnh lùng nói với Sở Ngự Tây: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi."
Anh không thể vạch mặt ngay tại chỗ, áp chế giọng nói, có thể cảm giác được anh đang nhẫn nhịn sự tức giận.
Sở Ngự Tây dùng tay ra hiệu với người dẫn chương trình, anh lại nhìn Niệm Niệm, mới nói với Nhiễm Đông Khải: "đi thôi."
Thương Đồng đón lấy Niệm Niệm, cô đi đến bên cạnh Sở Ngự Tây, nhẹ giọng nói:
"Anh nói sự thật cho anh ấy biết đi, để tránh anh ấy mắc thêm sai lầm."
Sở Ngự Tây nhìn Thương Đồng và Niệm Niệm thật sâu, không ừ hử gì mà rời đi.
"Thương tiểu thư, con của cô thật sự rất đáng yêu, tôi có thể ôm một chút
không?" Lâm Lôi mỉm cười nhìn Niệm Niệm, nhưng hơi miễn cưỡng.
Thương Đồng nhìn Niệm Niệm, dịu dàng nói với cô bé hai câu, thấy Niệm Niệm gật đầu, mới đưa đến tay Lâm Lôi.
"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút đi." Lâm Lôi chỉ vào ghế ngồi ở bên cạnh, cô khẽ thở dài.
Nhạc ở đại sảnh vẫn vang lên như cũ, khách khứa đang nói chuyện phiếm, cảnh
vừa rồi nhìn có vẻ bình thường, thực ra vô cùng nguy hiểm, Thương Đồng
căng thẳng đến mức lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, hai chân cũng mềm
nhũn, sau khi ngồi xuống, cô quay sang Lâm Lôi nói: "Lâm tiểu thư, thật
xin lỗi, quả thực quá mạo muội."
Niệm Niệm tránh khỏi vòng ôm của Lâm Lôi, nhảy xuống mặt đất, bị hoa tươi trên bàn thu hút sự chú ý.
Lâm Lôi cúi đầu, cô dùng giọng nói rất thấp: "Thương tiểu thư, tôi biết cha của cô bé là Ngự Tây rồi."
Thương Đồng nắm chặt ngón tay mình: "Lâm tiểu thư..."
"không sao." Tay của Lâm Lôi nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của cô: "Tuy biết
hơi muộn, nhưng dù sao so với sau này kết hôn mới biết thì tốt hơn một
chút, không biết giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại đi đến bước ngày hôm nay, tôi nghĩ người Ngự Tây yêu nhất định là cô, trước đó anh ấy đã đề nghị huỷ bỏ bữa tiệc tối nay, đây cũng là bất đắc dĩ mới
cử hành."
Tim của Thương Đồng lại đập loạn lên, cô buồn bả nói:
"Lâm tiểu thư, anh ấy sẽ nghĩ thông suốt, ai có thể có được người vợ như cô, nhất định là người hạnh phúc nhất trên thế giới."
Lâm Lôi lắc đầu, trong mắt có chút bi ai.
"không, không ở cùng người mình yêu, tuyệt đối sẽ không hạnh phúc." Lâm Lôi khẽ nói: "Tôi đồng ý ra đi, nhưng tôi có một yêu cầu quá đáng, hy vọng cô
có thể chờ một thời gian, tôi sẽ mang Sở Ngự Tây nguyên vẹn trả lại cho
cô."
Thương Đồng cay đắng lắc đầu, cô dắt tay Niệm Niệm, nhẹ giọng nói: "Ở đây không có chuyện của tôi, tôi về trước."
"cô không đợi bọn họ ra sao?" Lâm Lôi đứng lên.
"không." Thương Đồng ôm Niệm Niệm, cô đi tới cửa, Lâm Lôi vẫn tiễn cô.
Cho đến khi Thương Đồng lên xe đi khỏi, Lâm Lôi mới thu tầm mắt, bước chân của cô vô cùng nặng nề.
Quay đầu lại, Nhiễm Đông Khải cũng đã ra tới cửa, anh gấp giọng hỏi: "Thương Đồng đâu?"
Lâm Lôi chỉ Thương Đồng vừa đi khỏi, chán nản quay đầu.
Đúng lúc Sở Ngự Tây đi tới.
Sở Ngự Tây