
cũng đứng ở cửa, ngẩn người nhìn ra phía xa.
Mạch Hành Kiện đi tới, lạnh lùng nói: "Ngự Tây, cháu còn chờ gì nữa?"
Sở Ngự Tây quay đầu, đi tới bên cạnh Lâm Lôi, nhẹ giọng nói: "đi thôi."
Lâm Lôi im lặng gật đầu, hai người cùng bước lên phía trước lễ đài.
Ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn vào hai người bọn họ, Sở Ngự Tây
không nở nụ cười, mà Lâm Lôi lại mang tâm sự nặng nề, cô nhìn khách mời ở dưới lễ dài, thấy bóng dáng một người, khẽ run rẩy, lại cúi đầu xuống.
"Bên dưới, xin mời nhân vật chính của đêm nay...ngài Sở Ngự Tây và Lâm tiểu thư xin hướng về phía tân khách đọc diễn văn."
Người dẫn chương trình đưa Micro đến tay hai người.
Lâm Lôi nhìn thoáng qua Sở Ngự Tây, cô cầm lấy Micro, khôi phục lại sắc
mặt, bình tĩnh và vững vàng: "Chân thành cảm ơn các vị đã đến tham dự lễ đính hôn của tôi và ngài Sở Ngự Tây, tôi và Ngự Tây có chung nhận thức, đó là hy vọng có thể mang đến hạnh phúc cho đối phương, vì vậy mấy ngày trước mới chuẩn bị nghi lễ cho lần này, cũng trịnh trọng mời mọi người
tham dự, làm chứng cho quyết định của chúng tôi. Nhưng..."
Những
lời trước đó cô nói, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tán thưởng, hâm
mộ nhìn đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này, ai ngờ Lâm Lôi lại dùng từ "Nhưng",
nhất thời làm cho vợ chồng Mạch Hành Kiện và ba mẹ Lâm ở dưới đài cau
mày.
Lâm Lôi mỉm cười nói hết: "Nhưng thật xin lỗi, trải qua mấy
ngay nay cẩn thận suy nghĩ, vừa rồi, tôi mới phát hiện, tôi chưa sẵn
sàng cho chuyện cưới xin. Tôi biết mọi người ở đây sẽ thông cảm cho sự
xúc động của tôi, dù sao các vị cũng thật tâm hy vọng chúng tôi có thể
hạnh phúc, vậy xin hãy hiểu cho quyết định này của tôi, là vì để tránh
cho tương lai mắc thêm sai lầm."
Bộ trưởng Lâm đứng lên, lạnh lùng nói: "Lôi Lôi, con ở đây càn quấy cái gì thế hả?"
Sở Ngự Tây ngạc nhiên nhìn Lâm Lôi, cô quay đầu mỉm cười, nhìn anh: "Ngự
Tây, anh là một người trọng tình trọng nghĩa, cho nên em chúc phúc cho
anh."
nói xong, cô hạ micro xuống, cúi đầu thật sâu với mọi người, chuẩn bị ra khỏi bữa tiệc.
"Lôi Lôi..." Mẹ Lâm và Mạch phu nhân cũng đứng dậy, bước lên ngăn cô lại.
Lúc này Sở Ngự Tây cầm lấy Mirco, trầm giọng nói: "Các vị, đều bởi vì lý do cá nhân của tôi, Lâm Lôi tiểu thư mới quyết định từ bỏ, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi."
nói xong, anh ném Mirco, bước xuống bậc thềm, đi
tới trước mặt bộ trưởng Lâm, chân thành nhận lỗi: "Bộ trưởng Lâm, đều là lỗi của cháu, xin đừng trách cứ Lâm tiểu thư."
Bộ trưởng Lâm không rõ nguyên do, chỉ lạnh lùng nói: "Là Lâm Lôi quá càn quấy."
Mạch Hành Kiện cũng bước lên phía trước và lạnh lùng nói: "Ngự Tây, cháu ồn ào đủ chưa, mau giải thích với Lâm Lôi!"
Sở Ngự Tây đi tới trước mặt Lâm Lôi, mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng
anh có thể cảm giác được, cô là một cô gái vô cùng đặc biệt, thẳng thắn, rộng rãi, lương thiện, hiểu biết, anh rất thưởng thức, nhưng không nảy
sinh tình cảm. Tình cảm là thế này, có khi biết rõ đối phương không tốt, nhưng vẫn mù quáng, có khi bất luận đối phương tốt như thế nào, cũng
không có cách nảy sinh cảm giác.
"Lâm Lôi, nhiều lời cũng vô ích, nếu sau này có chuyện cần đến tôi, tôi sẽ không ngần ngại."
Lâm Lôi mỉm cười, khẽ lắc đầu: "Anh không cần áy náy, cũng không cần cảm
thấy có lỗi, là vì em nghĩ cho hạnh phúc của mình, mới quyết định như
vậy, em muốn một tình yêu trong sáng, em cũng tin chắc chắn sẽ có một
người như thế, sẽ dành cho em cảm giác thuần tuý nhất."
Sở Ngự Tây gật đầu: "sẽ có."
Lâm Lôi quay người, đi ra ngoài.
Bộ trưởng Lâm thấy vậy, cũng chán nản phất áo bỏ đi.
Trong hội trường vô cùng im lặng, đều nhìn về phía Sở Ngự Tây.
Sở Ngự Tây trở lại lễ đài, nói lời xin lỗi một lần nữa, xin mọi người quay trở về, đối với truyền thông, anh cũng chỉ tuyên bố, hôm khác sẽ trả
lời.
Mạch Hành Kiện nhìn thấy tất cả mọi người đã đi, mới bước
lên lạnh lùng nói: "Ngự Tây, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lý do
cháu huỷ hôn, rốt cuộc là gì, chẳng lẽ là người phụ nữ Nhiễm Đông Khải
dẫn đến?"
Sở Ngự Tây cúi đầu: "Cậu, chuyện này để cháu tự xử lý."
Mạch Hành Kiện tức đến mức lắc đầu, ông vỗ bàn, lạnh lùng nói: "Được, vậy cháu tự xử lý đi!"
Phục vụ bắt đầu thu dọn hội trường, anh cầm lấy chìa khóa xe, đang chuẩn bị
rời đi, có người đuổi theo từ phía sau: "Sở tiên sinh, di động của
ngài."
Anh nhận lấy, biết điện thoại không còn pin, mới bỏ vào túi.
Anh có thể đi đâu đây?
Ra khỏi khách sạn, anh ngồi lên xe, chạy về hướng bệnh viện.
Trời đã tối, hai người một lớn một nhỏ là ánh sáng duy nhất trong lòng anh,
anh giống như một con thiêu thân, biết rõ sau khi đi qua sẽ thịt nát
xương tan, muôn đời muôn kiếp không trở lại được, nhưng vẫn không thể từ bỏ.
Trong bệnh viện, Thương Đồng và Niệm Niệm vẫn chưa ngủ, hai người đang ngồi trên giường bệnh đan cá nhỏ.
Ánh đèn màu da cam, chiếu vào trên các cô, có quầng sáng nhạt.
Sở Ngự Tây cách cửa sổ nhìn thấy cô đan cá nhỏ, nghĩ đến sau năm năm gặp
lại, cô đánh rơi chìa khóa trên giường của anh, phía trên cũng treo cá
nhỏ như vậy.
Bây giờ nghĩ tới, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng đau xót.
Thươn