
ta, đều tại
ta. . . . . ."
Nước mắt đã chảy tràn đủ nhiều rồi, vành mắt của
nàng hơi sưng phù, tấm lưng nhỏ bé bởi vì nức nở mà khẽ run, một trận lại
một trận tự trách không ngừng xâm nhập lòng của nàng.
"Thiên Thiên, ngươi đừng tự trách, cái
này thật không thể trách ngươi. Hoàng Phủ Tấn cũng sẽ không trách
ngươi, ngươi đừng tự trách." Ám Dạ ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay đem
nàng ôm vào trong ngực, dùng ánh mắt tự trách nhìn nàng, tim của
hắn co rút đau đớn .
"Dạ, ta muốn hồi cung, ta muốn đi nhìn hắn một
chút, ta muốn hồi cung." Đôi mắt đẫm lệ, nàng không nhìn Ám Dạ, sắc
mặt tái nhợt vào lúc này càng làm cho lòng người đau đến bận tâm.
"Được, hồi cung! Ta đưa ngươi hồi cung!" Đưa
tay lau nước mắt trên mặt của nàng, Ám Dạ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười,
cho dù hắn biết nụ cười của mình lúc này rất khó coi.
Đỡ Tiểu Thiên từ dưới đất lên, hắn cưng chiều vỗ vỗ
đầu của nàng, "Đừng khóc, đừng khóc nữa, chúng ta lập tức hồi kinh."
Nghe lời hắn xoa xoa nước mắt, Tiểu Thiên
ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười cảm kích, nàng đối với hắn lắc đầu
một cái, "Dạ, hãy để cho tự ta hồi kinh đi, trong khoảng thời gian này đều
là ngươi một mực chiếu cố ta, ta không muốn lại phiền toái đến ngươi."
"Thiên Thiên, ngươi nói như vậy là một mực đem ta
làm người ngoài?" Biết đã là ly biệt, trong mắt Ám Dạ càng thêm
một phần đau đớn nhiều hơn, trong khoảng thời gian này hắn vẫn cố
đè nén đau đớn ở trong lòng.
"Không phải vậy, Dạ, không phải vậy, ta. . . . .
. Ta chỉ là không muốn làm phiền ngươi nữa, một mình ta có thể trở về kinh rồi.
Ta. . . . . ."
"Thiên Thiên!" Kìm lòng không được đem Tiểu
Thiên ôm vào trong ngực, Ám Dạ cũng không khống chế được phần tình
cảm vẫn đè ở trong lòng mình.
"Dạ?" Hành động như vậy của Ám Dạ khiến cho
Tiểu Thiên sửng sốt. Thật ra thì trong lòng cũng hiểu, nàng không dám đối
mặt với tình cảm của Dạ đối với nàng. Tuy trong khoảng thời gian này Dạ
không đề cập tới, nàng cũng không có đi để ý, nhưng cũng không đại biểu là nàng
thật sự ngu ngốc đến mức cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không nhìn ra
được. Chẳng qua là nàng ích kỷ mà nghĩ để cho Dạ đem phần tình
cảm đối với nàng kia đè ở trong lòng vĩnh viễn đừng nói ra.
Chẳng qua là, hiện tại nàng sắp sửa đi, nếu như Dạ hắn. . . . . .
Trong lòng của nàng mang theo nhàn nhạt áy náy, đối
với Dạ, nàng cảm kích hắn, cảm kích hắn vì nàng làm tất cả, cảm kích hắn đã
giải độc cho nàng, cũng cảm tạ phần ân tình này mà hắn đối với
nàng. Nhưng nàng thật không thể lấy tình cảm đồng dạng mà báo đáp hắn, bởi
vì tâm nàng đã sớm bị tên ngu ngốc trong kinh thành kia
chiếm cứ, ngay cả một điểm không gian đều không thể chừa ra để lại cho bất kỳ
người nào khác, bao gồm cả Dạ.
"Thiên Thiên. . . . . ." Ám Dạ đem Tiểu
Thiên ôm rất chặt, rất nhanh nàng đã muốn đi, rất nhanh, nàng liền vĩnh viễn
là nữ nhân của người khác, từ đó giữa bọn họ sẽ không còn có bất kỳ
liên quan nữa.
Hắn thừa dịp này phóng túng mình một chút, để cho mình
cứ ôm Thiên Thiên như vậy, chỉ sợ đây cũng là một lần cuối cùng. Hãy để
cho hắn ôm như vậy một lần, chẳng qua là Thiên Thiên không thuộc về
hắn, cả đời này chỉ giờ khắc này thuộc về hắn, hắn nào cần gì, chỉ là do hắn
đơn phương, nhưng hắn cũng chỉ hy vọng giờ khắc xa vời này mà
thôi.
"Dạ. . . . . ." Tiểu Thiên không có đẩy ra
hắn, chẳng qua là cứ để cho hắn lẳng lặng ôm như vậy, nàng biết Dạ chắc là
sẽ không làm khó nàng.
Hắn đáng giá với một nữ nhân tốt hơn nàng mấy
trăm lần.
Nếu như ——
Nếu như nàng không có xuyên qua thành một hoàng hậu,
nếu như nàng biết hắn trước Hoàng Phủ Tấn, như vậy sẽ không phải như
thế này.
Chẳng qua là, trên cái thế giới này không có nếu như,
nàng là gặp được Hoàng Phủ Tấn trước, là yêu Hoàng Phủ Tấn trước, hơn
nữa yêu rồi liền không bỏ được .
Nhưng tình yêu của nàng cũng không có lỗi, không
phải sao?
Tiểu Thiên bị Ám Dạ ôm vào trong ngực, khóe miệng nâng
lên một nụ cười thoải mái.
Ám Dạ ôm nàng thật lâu sau hắn mới nhẹ nhàng
thả ra, nàng nhìn thấy hốc mắt Ám Dạ khẽ phiếm hồng .
"Dạ. . . . . ." Cắn môi dưới, trong mắt Tiểu
Thiên thoáng qua một tia áy náy, đang không biết nên nói điều gì.
Khi nàng chẳng biết nói gì hơn, Ám Dạ bật cười, đưa
tay vỗ vỗ đầu của nàng, giọng mang theo vài phần đùa giỡn,
đem mất mát trong mắt thu trở về, mở miệng nói: " Hãy nhớ,
nếu Hoàng Phủ Tấn dám khi dễ ngươi, liền trở lại tìm ta."
"Ừ?" Tiểu Thiên bởi vì những lời Ám
Dạ nói mà hơi ngẩn ra, nhưng nàng biết Dạ là đang nói đùa, khóe
miệng nâng lên, nàng gật đầu đối với hắn một cái, "Được, đến lúc đó
ngươi có thể phải chờ ta."
"Ừ, được, ta chờ ngươi!" Ôn nhu gật đầu một
cái với nàng, từ khóe miệng Ám Dạ nâng lên một nụ cười .
"Dạ, trong khoảng thời gian này thật cám ơn
ngươi." Không hề nói đùa nữa, khuôn mặt Tiểu Thiên mang
theo vẻ nghiêm túc.
"Được rồi, lòng biết ơn này ta nhận." Ám Dạ
gật đầu một cái, đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng, cười nói: "Khẩn trương hồi
cung đi, người trong cung kia đoán chừng mấy ngày nay cuộc sống không được
tốt."
Lời của