
về bên cạnh hắn, hắn không cầu cái gì, chỉ cầu Thiên Thiên cả đời này
không bao giờ xảy ra chuyện gì nữa, không bao giờ nữa rời khỏi hắn nữa.
Nghĩ tới đây, hắn ôm Tiểu Thiên chặt thêm một chút.
"Tấn, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Dựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên còn trách cứ mình.
"Thật sự là trẫm không tốt, sao có thể trách
nàng, đều là ta tự chủ trương, khiến nàng giận là phải, ngoan, nàng đừng tự
trách, không phải là lỗi của nàng." Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng vỗ lưng của
nàng, cố gắng trấn an tâm tình của nàng.
Khi cảm giác trong người cảm thấy bình ổn hơn, ánh mắt
Hoàng Phủ Tấn lộ ra vẻ cưng chiều nhìn Tiểu Thiên, nhẹ giọng nói: "Thiên
Thiên, lần này nàng không được rời ta mà bỏ đi nữa, biết không? Nếu không kể cả
nàng đi tới chân trời, ta cũng sẽ đem nàng kéo trở lại, mãi mãi đem nàng đặt
bên người."
Khẩu khí mặc dù mang theo vài phần bá đạo, nhưng vẫn
như cũ khó nén thâm tình.
Nghe giọng nói bá đạo của Hoàng Phủ Tấn mà không thiếu
đi thâm tình, Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ lóe sáng, nàng nhìn
Hoàng Phủ Tấn, nghiêm túc lắc đầu một cái, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào,
"Không đi, không bao giờ đi, nếu như chàng chê ta phiền toái muốn đuổi ta
đi, ta cũng cứ không đi, ta muốn cả đời bám lấy chàng, chàng cần phải chuẩn bị,
Niếp Tiểu Thiên ta chuẩn bị quấn lấy chàng cả đời, nghe rõ ràng, không phải là
một ngày, là cả đời!" Vừa nói, hai tay ôm cổ Hoàng Phủ Tấn, ngả người vào
ngực hắn, ôm thật chặt .
Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn biểu lộ nụ cười cưng chiều,
vòng qua bả vai của nàng, ôm nàng vào trong ngực mình, "Tốt, ta đã sớm chuẩn
bị xong, để cho Thiên Thiên cả đời quấn lấy ta, nếu như cả đời còn chưa đủ...,
còn có đời sau, kiếp sau nữa, đời sau sau nữa, kiếp sau sau nữa. . . . .
." Hoàng Phủ Tấn học cách nói của Tiểu Thiên lúc mà nàng nguyền rủa hắn.
Con người này khi nguyền rủa hắn rất mạnh miệng, chỉ
sợ nguyền rủa không chết.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hoàng Phủ Tấn cưng chìu hết mức,
"Cho nên, Thiên Thiên cũng phải chuẩn bị, vẫn còn nhiều câu chưa mắng chửi
xong, nàng vẫn phải ở bên cạnh ta."
"Ừ!" Hít mũi một cái, Tiểu Thiên ngẩng đầu
lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung, dùng ống tay áo xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt,
nàng mở miệng nói: "Chàng đã chuẩn bị xong thì cũng đừng hối hận, ta đã
tính toán xong, cho dù chàng chê ta phiền toái, ta vẫn sẽ nương nhờ bên cạnh
chàng, cho nên, cũng đừng suy nghĩ đến việc chê ta phiền toái, dù sao cũng
không có ích lợi gì."
"Được, được, ta không chê, ta vĩnh viễn không
ngại sự phiền toái mà Thiên Thiên đem lại." Cúi đầu nhìn Tiểu Thiên, trong
mắt Hoàng Phủ Tấn khó nén thâm tình cùng cưng chìu. Chỉ cần người này có thể ở
bên cạnh hắn thì ngay cả ngôi vị hoàng đế hắn cũng có thể không làm, sao có thể
lại cho rằng nàng là phiền toái, nếu như nàng thật là một đại phiền toái, hắn
cũng nguyện ý mang theo đại phiền toái ở bên người, coi chừng nàng cả đời, bảo
vệ nàng cả đời, để cho nàng vĩnh viễn thật vui vẻ làm đại phiền toái.
Những lời này của Hoàng Phủ Tấn khiến ánh mắt Tiểu
Thiên thoáng qua vẻ tươi cười, nhưng ngay sau đó, nụ cười của nàng liền
chùng xuống, vẻ mặt đau lòng, "Tấn, chàng thật gầy quá." Giọng nói
Tiểu Thiên lại một lần nữa nghẹn ngào, "Chưa từng thấy qua người nào lại
giống như chàng, cái gì cũng không nói với người ta, một mình lặng lẽ chịu
đựng, chàng cho rằng ngươi là hoàng đế là sẽ rất giỏi sao?" Bởi vì đau
lòng, nước mắt Tiểu Thiên lại một lần nữa bừng lên.
"Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, cõi
lòng đầy thâm tình, nghịch sợi tóc nhỏ của nàng mở miệng nói: "Thiên
Thiên, ông trời đã khiến ngươi bình an ở trước mặt ta, ta đã rất thỏa mãn, ta
không dám cầu quá nhiều, cũng không dám cầu sự tha thứ của ngươi, ta sợ ông
trời nói ta quá tham lam, lại lần nữa đem ngươi mang đi khỏi ta, ta không chịu
nổi được, không dậy nổi, chỉ cần ngươi có thể bình an , ta sẽ không so đo cái
gì cả." Thâm tình trong mắt Hoàng Phủ Tấn khiến người ta không thể không
cảm động.
Đúng vậy, hắn có thể cái gì đều không so đo, chỉ cần
nàng bình an , những khác bất cứ chuyện gì cũng không có muốn.
"Tấn. . . . . ." Lần này Hoàng Phủ Tấn thâm
tình thú nhận làm cho trong lòng Tiểu Thiên cảm thấy ấm áp, mặc dù
trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, nhưng khóe miệng nàng lại hiện lên một nụ
cười, cuộc đời này có người chồng như thế nàng không cầu cái gì hơn nữa.
Nước mắt không ngừng trào tuôn ra khỏi hốc mắt, nàng
lại một lần nữa không kìm lòng được nhào vào lòng Hoàng Phủ Tấn: "Thì ra
ta đây xui xẻo, gả cho một tên hoàng đế ngốc còn phải theo ngươi cả đời , thì
ra ta cũng ngốc . Ô!
Tiểu Thiên đau lòng ôm Hoàng Phủ Tấn, khóc thỏa thê.
Nhìn Tiểu Thiên ở trong lòng đem mình ôm thật chắc,
cảm giác thật chân thực, khắc sâu vào trong lòng.Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng
qua một tia cảm kích, đúng vậy, Thiên Thiên của hắn đã chân chân chính chính
trở lại. Bọn họ sẽ không còn phải đau lòng, sẽ không còn phải chia lìa.
Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng buông nàng ra, nhìn thẳng vào
hai mắt của nàng, cười cưng chìu, "Nàng ng