
Ông nội ngươi, Hoàng Phủ Tấn tên bạo quân này, thế
nhưng lại xuống tay với một tiểu cô nương nặng như thế.
Tay Tiểu Thiên nắm thật sự chặt, nếu hôn quân chết
tiệt kia ở trước mặt nàng, nàng nhất định sẽ hung hăng đánh hắn một chút.
Ngay lúc nàng đang nổi trận lôi đình xông đến Ngự thư
phòng tìm Hoàng Phủ Tấn tính sổ, lại chạm phải Phúc Quý mới từ Lan Uyển trở về.
“Hoàng. . . . . . Hoàng Hậu nương nương?” Phúc Quý gặp
vẻ mặt Tiểu Thiên nổi giận đùng đùng, vội không ngừng quỳ xuống, “Nô tài Phúc
Quý thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”
“Phúc Quý phải không?” Tiểu Thiên kéo hắn từ trên mặt
đất đứng lên. “Tên hôn quân kia còn ở trong Ngự thư phòng không?”
“Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng đã đến chỗ của
Lan Phi nương nương.” Phúc Quý bị biểu tình sắp giết người này của Tiểu Thiên
dọa ngây ngẩn cả người, chỉ có thể ngây ngốc mở miệng nói.
“Đi, mang ta đi.” Một phen túm áo của Phúc Quý, vẻ tức
giận trên mặt Tiểu Thiên không giảm chút nào.
“Nương. . . . . . Nương nương, Hoàng Thượng lúc này
chỉ sợ đã đi ngủ , thật sự không thích hợp. . . . . .”
“Ta nói thích hợp liền thích hợp!” Tiểu Thiên lớn
tiếng đánh gảy hắn, rống lên với hắn, “Mang ta đến nơi của Lan Phi, có nghe hay
không! ! !”
“Vâng, vâng, vâng, nô tài tuân chỉ!” Bị Tiểu Thiên dọa
sợ tới mức không có thần, Phúc Quý đành phải nghe lời của Tiểu Thiên đi về
hướng Lan Uyển.
Lan Uyển ——
“Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy? Có phải ai đã chọc
người nổi giận hay không?” Lan Phi hơi chớp chớp đôi mắt xếch mê hoặc người,
tựa vào bên người Hoàng Phủ Tấn.
“Ngươi không cần hỏi nhiều, hầu hạ trẫm là được rồi.”
Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng mở miệng nói, đối với Lan Phi một chút không hề bày
ra một sắc mặt tốt chút nào.
Hắn là bị nữ nhân chết tiệt Niếp Tiểu Thiên chọc giận
đến phát điên rồi, hay là tức đến phát ra bệnh? Bị nữ nhân kia khơi mào dục hỏa
muốn đến nơi này giải quyết, lại phát hiện chính mình một chút tâm tư đều không
có.
Thấy vẻ tức giận trên mặt Hoàng Phủ Tấn, Lan Phi không
dám tiếp tục hỏi nhiều, chỉ có thuận theo, nghe lời nói của Hoàng Phủ Tấn,
“Vâng, nô tì hầu hạ Hoàng Thượng!” Nói xong, vươn bàn tay trắng như ngọc, cởi
bỏ vạt áo Hoàng Phủ Tấn, động tác đầy mê hoặc, dáng người trêu tâm nam nhân làm
cho mắt Hoàng Phủ Tấn hơi hơi khép lại.
Một tay túm lấy Lan Phi kéo vào trong lòng, Hoàng Phủ
Tấn thô lỗ vạch quần áo của Lan Phi, đang chuẩn bị động tác tiếp theo, lại bị
thanh âm giết người của Tiểu Thiên cắt ngang.
“Hoàng Phủ Tấn ngươi là tên khốn kiếp!” Thanh âm mang
theo sát khí tràn ngập, Tiểu Thiên đã muốn xông vào, nhìn thấy bộ dáng của
Hoàng Phủ Tấn cùng Lan Phi hai người quần áo không chỉnh, nàng hơi sựng lại,
cũng đoán được chuyện gì, nhưng hiện tại những chuyện này không quan trọng với
nàng.
“Niếp Tiểu Thiên, trẫm có cho phép ngươi xông tới
sao?” Mày Hoàng Phủ Tấn cau lại, khẩu khí mang theo tức giận rõ ràng, đầu sỏ
chết tiệt gây nên này còn dám xông tới.
“Ngươi ngu ngốc a, ta nếu chờ ngươi cho phép mới tiến
vào, ta vào đây được sao?” Tiểu Thiên lẻn đến trước mặt Hoàng Phủ Tấn, tức giận
trong mắt làm cho Hoàng Phủ Tấn càng thêm tức giận.
Nữ nhân chết tiệt này, hắn đã thả nàng đi rồi, nàng
còn dám xông vào Lan Uyển, còn dám mắng hắn ngu ngốc!
Hôm nay như thế này rốt cuộc còn có chuyện gì mà nữ
nhân này không dám làm!
“Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?” Lần đầu tiên thấy Tiểu
Thiên, Lan Phi cũng không biết đây là Hoàng Hậu nương nương, chẳng qua nhìn
thấy nữ nhân không hề biết quy tắc cứ xông bừa đến cắt ngang chuyện tốt của
nàng ta cùng Hoàng Thượng, trong lòng Lan Phi cảm thấy tức giận vô cùng.
Không biết từ đâu xuất hiện xú nha đầu, dám xông thẳng
vào tẩm cung ta của nàng như vậy, nhưng. . . . . Vì sao nàng này lại mặc long
bào của Hoàng Thượng?
“Đợi một chút sẽ nói với ngươi, ta hiện tại phải cùng
hôn quân này tính sổ!” Tiểu Thiên nổi giận rống lên một tiếng với Lan Phi.
“Ngươi. . . . . .”
“Ngươi cùng trẫm tính sổ?” Lan Phi đang muốn mở miệng,
lại bị lời nói lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn đánh gảy .
Nữ nhân này tự dưng không biết tại sao lại xông tới,
còn dám cùng hắn tính sổ? Hắn không cùng nàng tính món nợ trước đã là ân điển
trời ban cho nàng, nàng còn dám lại đây tìm hắn tính sổ?
Còn có long bào này mặc ở trên người nàng quả thực rất
. . . . . Buồn cười!
Trong đầu Hoàng Phủ Tấn đột nhiên hiện lên từ này,
kiện long bào lớn như vậy bị thân mình nhỏ như vậy chống đỡ, nhìn như thế nào
cũng không được tự nhiên, nhưng xem ra, nàng thật ra mặc rất tự tại! Trong mắt
Hoàng Phủ Tấn hiện lên mỉm cười, chính là không có bất luận kẻ nào chú ý tới,
ngay cả chính hắn.
“Ta tìm hôn quân ngươi tính sổ!” Tiểu Thiên mang theo
lửa giận đi ra phía trước, hung hăng đẩy Hoàng Phủ Tấn một phen.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi chán sống rồi có phải hay
không?” Hoàng Phủ Tấn bị Tiểu Thiên đẩy, lại tức giận một lần nữa.
“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Tiểu Thiên cắn răng, kỳ
thật nói thật nàng quả thật rất sợ chết , cũng không biết bản thân vì sao lại
xông đến nơi này, nhưng… Xông, thì cũng đã xông đế