
không hề sợ
hãi, nàng mới không tin hôn quân này thực có can đảm ngay trước mặt lão thái
thái, nỡ xuống tay đem nàng ném ra ngoài.
“Tốt, trẫm sẽ để cho ngươi thử một chút cảm giác bị
tàn phế!” Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Tấn cúi người xuống, bế bổng Tiểu Thiên lên.
“A —— Hôn quân, ngươi làm thật sao?” Lần này, Tiểu
Thiên luống cuống, không thể nào nha, lão thái thái vẫn rất có lực uy hiếp, tại
sao hôm nay hôn quân này thật sự dám xuống tay với nàng cơ chứ?
“Trẫm không tâm tình đùa giỡn với ngươi!” Mặt Hoàng
Phủ Tấn vẫn đen, nữ nhân đáng chết này, lần nào cũng ỷ vào hoàng tổ mẫu, không
hề sợ hãi uy hiếp hắn như vậy, nàng thật cho là hoàng đế này như hắn dễ dàng
chịu uất ức sao?
“Nhưng. . . . . . Nhưng hoàng thượng, ta, ta chỉ nói
đùa mà!” Tiểu Thiên nghẹn miệng, lão thái thái dĩ nhiên cũng đứng giả ngu không
để ý tới nàng, đoán chừng cũng là bị khí thế này của hôn quân dọa sợ.
“Phải không?” Hoàng Phủ Tấn cười lạnh một tiếng, “Niếp
Tiểu Thiên, lúc mới vừa uy hiếp trẫm, ngươi không phải rất đắc ý sao?”
“Nhưng bây giờ không thể đắc ý, nghĩ đi nghĩ lại, ai
lại muốn mình tàn phế chứ!” Cúi đầu, Tiểu Thiên lập tức trở nên đàng hoàng.
Thật
là lạ, lão thái thái tại sao vẫn chưa lên tiếng chứ, chẳng lẽ bà thật sự hy
vọng đứa cháu lòng dạ hiểm độc này của bà, đem cháu dâu như nàng ném đến tàn
phế sao.
Tiểu Thiên trả lời làm cho Hoàng Phủ Tấn vừa bực mình
vừa buồn cười, hắn phát hiện mình hoàn toàn không có biện pháp gì với nữ nhân
này, đôi khi bị một vài lời nói ngây thơ của nàng làm cho không có một chút
tính khí.
Thái Hoàng Thái Hậu vẫn không nói gì, cặp mắt vẫn vây
quanh vẻ mặt đứa cháu nội yêu quý của mình đang biến chuyển, Tấn nhi lại cười
rồi? A, vui thật đó!
Thật ra thì bà hoàn toàn biết nha đầu Thiên Thiên kia
đang giả bộ khóc, bất quá nha đầu này nước mắt thật đúng là nói đến là đến. Con
bé này thật sự cho rằng hoàng tổ mẫu như bà đã già nên hồ đồ rồi không nhìn
ra nó đang giả vờ hay sao? Chẳng qua bà chỉ muốn nhìn đứa cháu yêu quý của mình
đùa giỡn cùng cháu dâu mà thôi.
Nhìn đứa nhỏ Tấn nhi này, bị Thiên Thiên làm cho tính
khí lúc lên lúc xuống, phát hiện trò chơi này —— Càng ngày càng vui nhộn.
Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu lộ ra mấy phần mong
đợi.
“Ngươi ngược lại nên biết phận mình!” Hoàng Phủ Tấn
liếc nàng một cái, lạnh lùng mở miệng nói.
“Vậy. . . . . . Hoàng thượng, ngài . . . . . . Có thể
cho ta xuống đất hay không?” Nàng e dè nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, sợ đến mức
nuốt một ngụm nước bọt, nàng cũng không hy vọng tay chân còn lại của mình cũng
bị gãy luôn, đến lúc đó thật đúng là kêu trời trời không biết kêu đất đất
chẳng hay.
“Trẫm. . . . . .”
“Không được!” Hoàng Phủ Tấn đang không biết nên nói
gì, lại bị Thái Hoàng Thái Hậu vượt lên trước một bước,
“Một hoàng hậu lại dám uy hiếp hoàng thượng, không
thêm một chút trừng phạt làm sao được?”
“Không phải đâu, hoàng tổ mẫu, ngài. . . . . .”
Không chỉ là Tiểu Thiên, mà ngay cả Hoàng Phủ Tấn cũng
bởi vì lời nói của Thái Hoàng Thái Hậu hơi ngẩn ra, đây hoàn toàn vượt ra ngoài
dự liệu của hắn. Theo lý thuyết, hoàng tổ mẫu yêu thương nữ nhân này còn không
kịp, làm sao có thể lên tiếng muốn trừng phạt nàng chứ.
“Thiên Thiên, ngươi ỷ vào Ai gia sủng ái, ba phen
mấy bận chọc giận hoàng thượng, hôm nay lại còn cầm long bào để lau nước mắt,
đúng là đại nghịch bất đạo, Tấn nhi, Ai gia không cần biết, con muốn xử trí con
bé này thế nào là tùy con, hoàng tổ mẫu tuyệt không nói một câu!” Thái Hoàng
Thái Hậu nghiêm mặt, trịnh trọng một cách lạ thường.
“Hoàng tổ mẫu, trẫm. . . . . .” Nhìn dáng vẻ cương
quyết như thế của Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng Hoàng Phủ Tấn không biết nên làm
như thế nào, liếc mắt nhìn Tiểu Thiên mếu máo đáng thương trong ngực đang nhìn
mình, lại nhìn vẻ mặt cương quyết không tha của Thái Hoàng Thái Hậu, hắn khó xử
nhíu mày.
Nếu là trước đây, hắn nhất định không chút nào suy
tính, liền đem nữ nhân này ném ra bên ngoài phạt đánh, nhưng bây giờ. . . . . .
Hắn lại phát hiện mình hoàn toàn không thể xuống tay, nhất là thấy bộ dạng đáng
thương bị gãy tay gãy chân như thế này của nàng.
Hôm nay Hoàng tổ mẫu làm sao vậy? Ngài không phải luôn
luôn bao che cho nữ nhân này hay sao? Hiện tại làm cho hắn có chút khó xử, cỡi
hổ khó xuống.
“Thế nào? Tấn nhi? Không phải con rất muốn dạy dỗ nha
đầu chết tiệt kia sao? Hôm nay hoàng tổ mẫu tuyệt đối không cản con, con muốn
xử trí như thế nào cũng được.” Thái Hoàng Thái Hậu nhân lúc lửa cháy đổ thêm
dầu lần nữa tăng thêm một câu.
“Trẫm. . . . . .” Lại nhìn Tiểu Thiên trong ngực mình
một lần nữa, đáng chết, thế mà hắn lại không nỡ xuống tay! Trên mặt Hoàng Phủ
Tấn tràn đầy ảo nảo.
“Hoàng thượng, ngài phải tĩnh táo.” Tiểu Thiên ngẩng
đầu lên, nhìn Hoàng Phủ Tấn, e dè nhắc nhở.
“Câm miệng!” Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng trợn mắt nhìn
nàng, nữ nhân này không an phận một chút nào sao, nàng còn dám nói nhiều!
“A ~~~” Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng nàng rất
nghiêm túc cúi đầu.
Hiện tại ngay cả bùa hộ mạng như lão thái thái cũng
mất đi, n