
đây” – Tôi nói nhưng không nhìn hắn mà nhìn vào đốm lửa có em trong đó. Em đang nằm co người và quằn quại đau đớn.
“Xin ngài yên tâm, tôi sẽ cho cô ta ăn trái ánh sáng” – Hắn nói và với tay hại một trái đào phát sáng trên cành cây gần đó.
Hóa ra những trái ấy dùng để xóa trí nhớ. Vậy thì tôi yên tâm rồi. Em sẽ không nhớ gì về kí ức đau buồn nữa và cũng sẽ không còn nhớ về tôi. Tôi cũng đã căn dặn Oma xóa hết kí ức của những người xung quanh em trong
khoảng thời gian kể từ cái đêm em bỏ chạy khỏi nhà.
Tôi nhìn vào đốm lửa lần cuối rồi bước về phía chiếc ghế bên trái. Luồng ánh sáng đang chiếu trên chiếc ghế chỉ bằng một chấm nhỏ trên bàn tay
tôi. Tộc trưởng tộc phù thủy đặt em vào chiếc ghế bên phải.
Hắn ngồi khoanh chân dưới đất và lầm rầm đọc cái gì đó mà tôi không
hiểu. Cơ thể hắn từ từ bay lên lơ lửng như cách Oma vẫn ngồi và bắt đầu
xoay tròn. Tia sáng đang chiếu lên tôi từ từ lớn lên và dần bao chùm lấy tôi. Hai chiếc ghế của chúng tôi cũng bắt đầu xoay vòng như đang bị đặt trên bàn xoay làm đồ gốm.
Một cảm giác đau đớn chạy khắp người tôi, giống như bị đâm với hàng vạn những chiếc kim được nung nóng.
Tạm biệt em Tử Đinh Hương! Hứa với tôi phải sống thật hạnh phúc em nhé! Tôi yêu em!
Những tiếng
đập leng keng chói tai làm tôi tỉnh giấc. Đó là tiếng của lò rèn kế bên
nhà tôi. Âm thanh này xuất hiện có nghĩa là trời đã sáng.
Tôi ngồi dậy và có phần uể oải. Ngáp dài và vươn người, tôi xuống khỏi
giường mà mắt không muốn mở ra. Người tôi đang rất mệt, cứ như tôi đã
nằm lâu lắm rồi vậy.
Á! Một vật cứng vừa va phải tôi. À không, tôi vừa va phải một vật cứng.
Bất đắc dĩ phải mở mắt ra, thì ra đó là bức tường. Sao nó lại ở đây nhỉ?
Tính ra thì nó ở đây là đúng rồi. Bên phải là bức tường còn bên trái mới là cánh cửa, sao tôi có thể đi về bên phải để va vào bức tường thế này?
Chỉ có thể giải thích là tôi còn chưa tỉnh ngủ. Phải đi đánh răng rửa mặt thôi, cứ mơ mơ màng màng thế này mệt thật.
Hôm nay là cái ngày gì vậy trời? Ban nãy thì đập đầu vào tường, giờ thì
vấp ngưỡng cửa phòng tắm và té nhào. Ở trước cửa phòng tắm có một cái
ngưỡng bằng xi măng để ngăn ngước bên trong chảy ra ngoài. Đầu óc tôi
thế nào mà lại quên béng đi mà vấp thẳng vào đó thế này không biết.
Cuối cùng cũng tỉnh táo hơn được một chút, tôi rời khỏi phòng tắm và đi
ra phòng khách. Mẹ tôi không có nhà, hay nói đúng hơn là hôm qua bà
không về nhà. Phần lớn thời gian trong cuộc đời tôi là lủi thủi một mình mà.
Nhanh chóng làm thức ăn sáng cho mình, tôi cần ăn để còn đi học.
Nhìn món trứng chiên rất ngon, tôi háo hức ngồi vào bàn ăn nhưng chỉ ăn
được vài miếng thì tôi đổ thức ăn đi. Tại sao bữa ăn sáng lại nhạt nhẽo
quá? Nó thiếu một điều gì đó mà tôi không rõ mà cái gì nhưng điều không
biết ấy làm tôi không muốn ăn nữa.
Trở lại phòng và chọn đồ để mặc đi học, tôi lướt tay qua chỗ những cái
áo sơmi và chọn cái màu xanh dương mặc cùng quần jean. Tôi nhớ đã có ai
từng nói với tôi rằng màu xanh dương rất hợp với tôi vì da tôi khá
trắng.
Ngắm mình trong gương, tôi công nhận người ấy nói đúng (dù tôi chẳng nhớ tôi nghe câu này từ ai và khi nào nữa). Chiếc áo màu xanh dương làm da
tôi trông sáng hơn rất nhiều.
Nhanh chóng ra khỏi nhà, tôi đi bộ đến trạm xe bus.
Vừa đi tôi vừa tự hỏi không biết có phải sáng nay khi tôi đập đầu vào
tường não bộ đã bị trấn động gì không? Con đường từ nhà đến chạm xe bus
tôi đi hằng ngày mà hôm nay lại cảm thấy lạ lẫm. Một cách không kiểm
soát, đầu tôi hết quay ngang rồi lại quay dọc, cứ như lâu lắm rồi tôi
không đi trên con đường này.
Hay do chứng trầm cảm tác động đến thần kinh? (tôi từng được chuẩn đoán là mắc phải chứng trầm cảm)
Gì nữa đây? Tại sao ngồi trên xe bus cũng vậy và bây giờ ngồi trong lớp
học cũng thế này? Một cảm giác trống trải cứ dâng trào trong lòng một
cách khó hiểu. Trước giờ tôi vẫn chỉ có một mình, sao tự nhiên hôm nay
lại thấy thiếu đi một ai đó?
Giảng viên vào lớp và bắt đầu thao thao bất tuyệt cứ như đã rất lâu
không được nói. Phần tôi, tôi không thể tập trung mà nghe lọt tai nấy
một câu. Tâm trạng tôi hôm nay rất kì lạ. Nó chơi vơi và hụt hẫng.
Rốt cuộc thì tại sao sau một giấc ngủ tôi lại thành thế này? Hay tại tôi thiếu ngủ nên thần kinh căng thẳng?
Cuối cùng thì buổi học đã kết thúc, các sinh viên khác đã ra về hết
nhưng tôi vẫn muốn ngồi lại. Tôi không biết mình còn làm gì trong lớp
học này nhưng vẫn cứ muốn ngồi lại.
Từ chỗ tôi ngồi có thể nhìn ra sân trường qua cửa sổ. Bên ngoài đã khá vắng vẻ vì hôm nay không phải học buổi chiều.
Có lẽ tôi cũng nên đi về thôi.
Tôi đứng lên và trước khi ra khỏi chỗ ngồi tôi phát hiện ra mình còn
chừa lại một khoảng trống nơi đầu ghế như để chỗ cho một ai đó. Trước
giờ tôi luôn ngồi sát mép ghế và chỉ ngồi một mình. Tại sao hôm nay lại
như thế này?
Từ sáng đến giờ, mọi thứ xung quanh tôi có điều gì đó rất bất thường dù
trông nó vẫn bình thường như mọi ngày. Rốt cuộc điều gì đang xảy ra
trong tôi?
Nghĩ mãi mà không tìm ra điểm khác thường dù luôn cảm thấy khác thường, tôi bỏ cuộc