Disneyland 1972 Love the old s
Hãy Chăm Sóc Mẹ

Hãy Chăm Sóc Mẹ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323744

Bình chọn: 10.00/10/374 lượt.

ông cứ việc uống

tiếp đi!”

Vợ ông luôn thất vọng não nề như thế mỗi khi ông đi ăn trưa

với mấy người bạn rồi chén chú chén anh đến say khật khưỡng mới về nhà, cứ như

thể trời sắp sụp đến nơi. Ông không hề biết rằng một ngày kia ông lại thấy nhớ

những lời đay nghiến của vợ mình, vốn trước đây vừa chui vào tai trái thì đã

lọt qua tai phải.

Nhưng giờ đây ông không thể nghe gì nữa, mặc dù khi xuống

tàu trước nhà ga để làm một chén, chỉ để khi về nhà được nghe thấy tiếng chì

chiết đó của vợ.

Ông nhìn cái chuồng chó đặt gần cổng vào sân bên. Đáng lẽ con chó phải sủa

chứ, đằng này trong nhà hoàn toàn tĩnh lặng. Ông không thấy sợi dây xích dâu; chắc chị gái ông đã mang con chó sang bên nhà vì thấy mệt khi cứ

phải qua cho nó ăn. Ông không đóng ngay cổng lại mà cứ để ngỏ rồi bước

qua sân vào ngồi xuống thềm. Những lần vợ ông lên Seoul một mình, ông

thường ngồi trên thềm như thế này. Khi vợ ông gọi điện từ Seoul về hỏi,

“Ông đã ăn uống gì chưa?” thế nào ông cũng hỏi lại, “Thế bao giờ bà về?”

“Sao chứ? Ông nhớ tôi à?”

Ông sẽ trả lời, “Nhớ cái gì mà nhớ, bà không phải lo cho tôi, lần này cứ ở chơi cho chán đi rồi khi nào thích thì hãy về.” Nhưng cho dù ông

có nói gì đi nữa, chỉ cần nghe ông hỏi, “Bao giờ bà về?” là vợ ông trở

về nhà ngay, bất kể lý do nào đã đưa bà ấy lên Seoul. Khi vợ về, ông lại nói như thể trách móc, “Sao bà về sớm thế? Tôi đã bảo bà cứ ở đấy bao

lâu tùy thích mà lại...” Bà vừa lườm ông vừa bảo, “Ông tưởng tôi về vì

ông chắc? Tôi về cho con chó nó ăn đấy chứ.”

Chính những gì vợ ông chăm sóc đã khiến ông vứt bỏ hết mọi thứ ông có được ở những nơi mới lạ để trở về nhà. Mỗi khi mở cổng bước vào nhà,

ông lại thấy vợ mình đầu quấn cái khăn cáu bẩn, đang vừa bới khoai lang

hay làm men rượu vừa để ý Hyong-chol học bài bên bàn. Chị ông thích nói

rằng nguyên nhân khiến ông thích đi lang bạt là do hồi còn trẻ ông

thường xuyên không ngủ ở nhà để trốn khỏi phải tham gia quân dịch. Mặc

dù thực ra không phải ông muốn trốn tránh nhập ngũ. Một lần ông thậm chí còn đi đến đồn cảnh sát vì đã quá mệt mỏi với việc trốn tránh. Chú ông, một cảnh sát chỉ hơn ông năm tuổi, đã đuổi ông về. Ông chú nói: Dù dòng họ có tàn lụi đi chăng nữa, thì người trưởng tộc vẫn phải sống. Dù cả

gia tộc có sa sút thì người trưởng tộc vẫn phải sống để duy trì mồ mả tổ tiên và lo giỗ chạp cúng tế. Nhưng đó xem ra chẳng phải lý do đủ chính

đáng để chú ông đặt ngón tay trỏ của ông dưới chiếc liềm rồi xẻo đi một

đốt. Bởi vì thực ra việc chăm sóc mồ mả tổ tiên và chuẩn bị cúng tế mỗi

mùa trong năm đều do một tay vợ ông làm cả. Đó có phải là lý do không?

Có phải ông trở thành một kẻ lang thang là bởi vì trước đây ông phải rời nhà ra ngoài ngủ dưới sương dưới tuyết không? Có lẽ đúng như thế thật.

Thói quen ngủ ngoài đường có lẽ chính là lý do tại sao ông cứ lang thang xa nhà. Khi ngủ ở nhà ông luôn thấp thỏm lo sợ sẽ có người nhảy bổ qua

cổng vào bắt ông đi. Có lần thậm chí ông còn chạy ào ra khỏi ngôi nhà

này vào lúc nửa đêm như thể có ai đó đang rượt đuổi.

Một đêm đông, ông trở về nhà thấy các con đều đã lớn tướng. Trời lạnh cắt da cắt thịt nên mấy mẹ con tập trung cả vào một phòng ngủ chung với nhau. Vợ ông lặng lẽ đi lấy bát cơm ủ ở cạnh lò sưởi và lôi cá ở bàn ăn phủ khăn ra đặt trước mặt ông. Đó là một đêm bão tuyết rất to. Vợ ông

nướng rong biển trên bếp lò. Mùi thơm nức của dầu tía tô đánh thức từng

đứa con ông, cả lũ chúng chạy đến ngồi quanh bố. Ông cuốn cơm với rong

biển vợ ông vừa nướng rồi đút vào miệng cho từng đứa con một. Ông lần

lượt đút cho thằng lớn, sau đó đến thằng thứ hai, rồi đến cô con gái

lớn. Cô con gái thứ và đứa con út vẫn chưa được bố đút miếng nào vào

miệng thì thằng anh lớn đã lại há miệng chờ bố cuốn cho miếng khác. Tốc

độ cuốn cơm rong biển của ông không kịp so với tốc độ ăn của lũ con.

Chẳng mấy chốc, ông đã thấy sợ sự háu ăn của chúng. Ông nghĩ thầm không

biết làm thế nào nuôi được cả lũ con này. Đó là khi ông quyết định phải

quên đi thế giới bên ngoài, ông không thể rời ngôi nhà này lần nữa.

“Tôi đã về đây!”

Ông mở cửa phòng ngủ nhìn vào trong. Không có ai trong phòng. Mấy

chiếc khăn gập ngay ngắn đặt ở góc phòng, vợ ông đã đặt chúng ở đó trước khi ông đưa bà lên Seoul. Cốc nước ông dùng để uống thuốc vào buổi sáng hôm lên thành phố đặt trên sàn nhà giờ đã khô hết nước. Đồng hồ treo

tường chỉ đúng ba giờ chiều, bóng bụi trúc ngả lên cánh cửa phòng hướng

ra sân sau.

“Tôi bảo tôi về rồi đây.” Ông thì thầm một mình với căn phòng trống,

đôi vai ông trĩu xuống. Ông đã nghĩ gì vậy? Ông khước từ cậu con trai cả cứ kiên quyết phản đối chuyện ông bỏ về nhà một mình, và đón chuyến tàu sáng về nhà. Một góc nhỏ trong trái tim ông hy vọng rằng, khi ông bước

vào nhà và gọi to, “Bà ở trong đó à? Tôi về rồi đây này!” vợ ông sẽ chào đón ông như ngày xưa, “Ông về rồi đấy à!” Có lẽ khi đó vợ ông đang lau

sàn hoặc nhặt rau trong kho hoặc đãi gạo ở bếp. Ông cứ nghĩ điều đó có

thể sẽ xảy ra. Nhưng ngôi nhà hoàn toàn trống trải. Cảm giác thật hiu

quạnh, cứ như nó đã bị bỏ hoan