
hêu. Ánh sáng phủ lên mái lều và sân, nhưng khuôn mặt cô gái vẫn u tối. Thỉnh thoảng cô lại ngước mắt lên nhìn bầu trời. Cô
cứ nhìn đàn ngỗng bay thành hàng trên nền trời trong xanh cho đến khi
chúng mất dạng. Cô gái đứng dậy đi ra ngoài. Ông theo cô ra ruộng bông
phía sau túp lều. Mẹ vợ tương lai của ông đang lom khom hái bông ngoài
đó. “Mẹ ơi,” cô gái gọi mẹ từ xa. “Sao thế con?” bà mẹ vợ ông trả lời cô con gái nhưng không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục hái bông. Những cục
bông trắng xóa cứ bay lượn dập dờn theo cơn gió giữa hai mẹ con. “Mẹ
ơi,” cô gái lại gọi mẹ một lần nữa. Bà mẹ vợ tương lai vẫn chỉ đáp lời
mà không quay lại, “Sao thế con.”
“Con không đi lấy chồng có được không hả mẹ?”
Ông chết điếng người.
“Cái gì?”
“Con cứ sống với mẹ thế này không được à?”
Những cục bông trắng xóa bay vút lên cao theo cơn gió.
“Không được!”
“Sao lại không được!” cô gái nói như muốn bật khóc.
“Chẳng nhẽ mày muốn bọn người trên núi xuống bắt mày đi thì mày mới sướng à?”
Vợ tương lai của ông không nói thêm câu gì, ngồi bệt xuống cánh đồng
bông, xoãi chân ra rồi òa khóc. Lúc này, cô không còn là cô gái nghiêm
trang, e lệ như lúc ngồi thêu trên thềm túp lều nữa. Cô khóc nức nở sầu
thảm đến mức chỉ đứng quan sát cô từ phía sau mà ông cũng muốn bật khóc
theo. Khi đó bà mẹ vợ tương lai của ông bước ra khỏi ruộng bông và tiến
lại chỗ con gái.
“Nào nào, con có cảm giác như thế là vì con hãy còn trẻ. Nếu không vì chiến tranh, mẹ sẽ giữ con ở lại với mẹ thêm vài năm nữa, nhưng chúng
ta có thể làm gì được khi mà thế giới đáng sợ nhường này? Đi lấy chồng
không phải là việc xấu xa đâu. Đó là việc con không thể tránh được vì
con sinh ra ở vùng sơn cốc này. Mẹ không cho con đi học được, thế nên
nếu không lấy chồng thì con có thể làm được gì? Mẹ đã xem bói cho hai
đứa rồi, họ bảo hai đứa sẽ có rất nhiều phúc lộc. Con sẽ có đông con cái và không mất một đứa nào, chúng lớn lên đều khôn trưởng và thành đạt.
Con còn mong muốn gì hơn nữa? Con người ta đến với thế gian này đều phải kết thành đôi lứa để chung sống hạnh phúc và sinh con đẻ cái rồi nuôi
dạy con cái trưởng thành. Mẹ sẽ lấy bông trong ruộng này làm những tấm
chăn đặc biệt cho chúng mày, thôi nín đi con.”
Cô con gái vẫn cứ khóc rưng rức còn bà mẹ đưa tay vỗ vỗ lưng cô. “Thôi nào, nín đi nào...”
Nhưng cô con gái vẫn không nín, đến lúc đó cả bà mẹ vợ ông cũng bật khóc nức nở.
Nếu không chứng kiến cảnh hai mẹ con ôm nhau khóc ngoài cánh đồng
bông, có lẽ ông đã bỏ nhà ra đi trước tháng Mười. Khi ông nghĩ đến cô
gái trẻ ngồi thêu trên thềm căn lều ấy, cô gái đã cất tiếng gọi mẹ ngoài cánh đồng bông rồi ngồi phịch xuống đất khóc lóc thảm thiết, khi ông
nghĩ rằng có thể một đêm nào đó cô gái sẽ bị lính trên núi xuống bắt đi
mà không để lại dấu vết gì, ông đã không thể cất bước ra đi.
Trở về ngôi nhà trống sau khi vợ đi lạc, ông ngủ ba ngày liền. Ông đã không tài nào ngủ được ở nhà Hyong-chol, cứ đêm đến ông lại nhắm mắt
nằm yên lặng. Đôi tai ông đâm ra rất nhạy, chỉ cần ai đó mở cửa phòng đi vệ sinh ngang qua là ông mở mắt tỉnh ngay. Trong suốt thời gian ở đó,
cứ mỗi khi đến bữa là ông đành phải ngồi xuống bàn ăn vì nghĩ đến những
người khác, mặc dù ông không thiết ăn mà cũng chẳng thấy đói. Nhưng khi ở trong ngôi nhà trống trải của mình, ông không ăn uống gì mà chỉ ngủ như chết.
Ông đã nghĩ rằng tình cảm của ông dành cho vợ mình không sâu sắc lắm, vì ông lấy bà sau chỉ đúng một lần gặp mặt, khi bà ngồi thêu chim
phượng trên thềm rồi ra khóc nức nở ở ngoài cánh đồng bông. Nhưng mỗi
lần bỏ nhà đi lang bạt, cứ sau một thời gian là hình ảnh người vợ lại
hiện ra trong suy nghĩ của ông. Vợ ông mát tay nuôi bất cứ thứ gì. Nhà
ông vốn không có duyên nuôi súc vật. Trước khi vợ ông về ngôi nhà này,
cứ có con chó nào là con ấy chết mà chưa kịp sinh lứa nào. Con thì ăn
phải bả chuột, con thì lăn xuống nhà vệ sinh. Có một lần, chẳng hiểu sao không ai để ý thấy con chó lết vào tận trong lò sưởi rồi chết thiêu
trong lò. Mãi tới lúc ngửi thấy mùi thối bốc lên, ông mới đi nâng cái
nắp lò để kéo xác con chó ra. Dù chị gái ông nói rằng cái nhà này không
nuôi được chó, nhưng vợ ông vẫn sang hàng xóm bắt một con chó con mới
đẻ, bịt mắt nó mang về nhà nuôi. Vợ ông tin là lũ chó rất thông minh,
nếu không bịt mắt nó khi bắt đi, thế nào nó cũng sẽ tìm được đường về
với mẹ nó. Vợ ông nuôi con chó ở phía dưới thềm, nó lớn nhanh như thổi
và đẻ đến năm sáu lứa. Có những khi dưới thềm nhà ông có tới mười tám
con chó con nô đùa. Vào mùa xuân, vợ ông cho lũ gà ấp trứng rồi nuôi ba
mươi hoặc bốn mươi con, chỉ trừ mấy con bị diều hâu tha, còn lại đều
sống cả. Vợ ông cũng rất mát tay trồng trọt. Khi bà gieo hạt giống ngoài vườn rau, chồi non mơn mởn sẽ tranh nhau đâm ra tua tủa, ăn chẳng kịp.
Vợ ông trồng trọt rồi thu hoạch hết khoai tây, cà rốt lại tới khoai
lang. Bà mà trồng cà tím thì suốt hè sang thu những trái cà cứ lúc lỉu
đầy cành. Bàn tay vợ ông chạm vào cây nào là cây đó lớn nhanh như thổi.
Bà bận luôn chân luôn tay, chẳng có cả thời gian để cởi chiếc