
hối là có thể ngắm cảnh đêm nửa thành phố, rất có lợi!”
Cố Thần nhìn cô, ánh mắt dần trở nên thâm thúy.
Hắn hơi nhăn mày, “Không tốt, muộn như vậy một người ngồi xe bus, không an
toàn. Huống hồ em lại mặc váy ngắn như vậy, rất rêu rao!”
Hắn lấy trong ví ra một chiếc thẻ, đặt trong tay cô, “Thẻ này em nhận lấy, bên
trong có chút tiền, cũng đủ em dùng” Dừng một chút, hạ thấp mũi, ngửi
được trên người cô vẫn còn sót lại mùi rượu, hai hàng lông mày không
khỏi nhăn lại, mi tâm hiện lên một tia chán ghét nói, “về sau không cần
lại đi câu lạc bộ đêm”
Hứa Đồng một trận mừng như điên. Xem ra cô đã thành công làm cho hắn đối với chính mình sinh ra thương tiếc.
Trên mặt lại là chần chờ, “nhưng là, em không thể nhận nó ... Không có đạo lí ... vô công không hưởng lộc ...”
Cô đáp lại làm hắn càng thêm nhận định – cô gái mảnh mai này, cho dù trong hoàn cảnh khó khắn, lại vẫn như cũ tự tôn, tự ái, cũng không vì không
có tiền mà mừng rỡ như điên.
Hắn đến gần cô, đưa tay đến cằm,
chậm rãi nâng lên; Cô ngẩng đầu, giương một đôi mắt thủy tinh rất to,
xấu hổ nhìn về phía hắn. Hắn cũng cúi đầu nhìn cô, khóe miệng thản nhiên cười, ngón cái ở trên mặt một hồi rồi vuốt phẳng, động tác nhẹ nhàng
lại tràn đầy dụ hoặc.
Không thể tưởng tượng được hắn như thế dụ người, cô cơ hồ nghe được cả tiếng tim mình đập mạnh.
“Về sau cứ như hôm nay, đừng đánh son phấn gì. Sạch sẽ như vậy, nhìn rất
tốt!” Giọng hắn trở nên vô cùng ôn nhu, giống như nỉ non, đồng thời lại
giống như bám riết, làm cho người ta kìm lòng không được đành chịu hắn
mê hoặc, như say rượu mà đương nhiên ngã xuống.
Hứa Đồng trong
chốc lát bị lạc, nhưng rất nhanh tìm lại lý trí. Cô nhẹ nhàng gật đầu
đáp; “Được!” Tuy nhiên chỉ nói một chữ, đã giống như thấy miệng khô ran. Cô một bên nhìn hắn, một bên nhấp nhấp môi, nhẹ nhàng giống như sợ làm
kinh động đến điều gì đó, đầu lưỡi thật cẩn thận lướt qua vành môi. Bị
điểm qua làm cho hai cánh môi càng thêm hồng lên, trong miệng lộ ra hơi
thở, giống như có chút phiêu phiêu dồn dập.
Cô đối hắn sợ hãi cười, như gặp may nói; “Kỳ thật, chính em cũng không thích những thứ ấy!”
Hai mắt hắn híp lại, yết hầu hơi động, nhanh chóng cúi đầu, đặt ở môi cô.
Cô đúng lúc làm cho hai mắt hoảng sợ trừng lớn, giống nhau cực độ giật
mình khi hắn hôn cô, giống như nụ hôn này là nụ hôn đầu tiên của mình
làm cô không biết phản ứng thế nào.
Kì thật đây cũng không phải
là nụ hôn đầu tiên của cô. Nhiều năm trước kia, cô cùng một người tên là Bàng Mông từng trao qua nụ hôn đầu. Chính là đã quá lâu, đầu lưỡi nhất
thời cũng sớm quên hương vị hôn môi rồi.
Nhận thấy cô trúc trắc,
hắn tựa hồ càng thêm thích ý. Hắn nâng tay kia, hàm chứa vẻ thương hương tiếc ngọc nhẹ nhàng phẩy qua mi mắt, cô thuận thế khép chặt mi, ánh
sáng nhất thời biến mất, trước mặt hiện ra một mảnh hắc ám làm người ta
điên đảo. Tay hắn dời đi ôm nhẹ thắt lưng cô, dùng dức làm cô tiến gần
chính mình. Cô lảo đảo trước ngực hắn, giật mình, không khỏi hé miệng
kinh hô. Nhưng thanh âm còn không kịp phát ra ngoài đã bị hắn nhẹ nhàng
nuốt vào.
Hắn nắm được cơ hội lập tức tiến quân thần tốc, đầu
lưỡi linh động trong miệng cô tới lui, trêu trọc đầu lưỡi, làm cho cô
không kìm hãm được cũng tiến lên truy đuổi hắn, khi cô bắt được, lại
giảo hoạt trơn trượt đến một bên. Hắn cứ như vậy, một lần lại một lần
không mệt mỏi, không ngừng lặp lại trêu đùa cô, thắng đến khi cô duyện
hôn thiếu khí thở dồn dập.
khi hắn buông cô ra, mặt cô đã hồng
dậm như uống rượu. Anh mắt của cô như chứa một phần mỏng manh hơi nước,
hơi thở loạn nhịp vội vàng lại ngắn ngủi, thân thể ỷ ở trước ngực hắn,
giống như dòng nước mềm mại ôn nhu.
Hắn đối với bộ dáng của cô
dường như có vài phần mê muội, thoải mái cười nhẹ, ngón tay xẹt qua
miệng cô, hơi hơi dùng sức xoa nhẹ, miệng tiến đến sát bên tai cô, thanh âm như rượu nguyên chất làm say lòng người: “Đem thẻ này giữ lấy. Em sẽ có công hưởng lộc, chờ anh muốn em thực hiện phần “công” kia, tự nhiên
sẽ tìm đến em lấy nó!”
●︶︶●
Khi Đường Tráng vào phòng Hứa
Đồng, cứ nghĩ mình đi nhầm phòng. “Em như thế nào lại đem anh đào ói ra
hết? Tại sao? Thế nào lại ăn nhiều như vậy? Cũng không sợ đau bụng a?
Mọi khi em đều ăn anh đào nấu nhừ, Hứa Đồng, em thật sự là biến
thái!Nhìn xem phòng của em, vừa loạn lại vừa bẩn, quả như bãi rác!”
Hứa Đồng ngồi trên sô fa, trong lòng ôm một đĩa lớn anh đào, trong lòng vẫn còn đang vui sướng
Đường Tráng đi qua, lấy một quả anh đào lên miệng
“Đây là giống mới sao? Trong nhân anh đào có chứa xuân dược sao?” Anh trêu
tức đùa cợt Hứa Đồng, “Cư nhiên ăn anh đào cũng có thể làm ra bộ mặt dâm đãng, anh hôm nay thật đúng là mở mang kiến thức!”
Hứa Đồng tà tà nhìn anh, nhìn đến cực điểm xem thường, sau miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, theo miệng phun ra một cuộng anh đào.
“Đồ con gái ghê tởm!”, quả anh đào kia đã bị ăn, cuộng anh đào dính đầy
nước miếng vừa lúc hạ cánh trên người Đường Tráng. “Nha đầu chết tiệt
kia, ngươi trúng tà gì? thành như vậy biến thái! Anh xem anh hẳn là đi
lấ