
mình không tự tin. Nghĩ nghĩ, cô nói: “Kỳ thật, Cố thiếu, anh còn nhớ rõ em sao? Chúng ta trước kia đã gặp qua
một lần!”
Hắn mỉm cười nói: “Nụ cười của em thực đặc biệt, khiến người ta không dễ dàng quên được”
Hứa Đồng lẳng lặng nhìn hắn, một đôi mắt mở thật to. Nghĩ lại mới hiểu được hàm nghĩa trong lời nói, cô không khỏi lại đối với hắn cười tười.
“Cố thiếu, nguyên lai anh còn nhớ rõ em!” – Cô hưng phấn
Mà hắn lại một lần nữa nheo lại, khóe miệng bắt đầu có hứng thú cười.
●︶︶●
Về sau, hắn rời đi, cô cũng kết thúc công việc. Cô sớm biết chính mình
không bị hắn mang ra sân khấu, không khỏi có chút uể oải. Nhưng hắn
trước khi đi lại cho cô một chút bất ngờ ngoài ý muốn.
“Dao Dao, em có di động hay không?” Hắn đột nhiên hỏi
Cô kinh ngạc gật đầu. Lúc này biểu tình ngạc nhiên giật mình không phải là cô làm bộ.
Hắn cười nói: “Có liền cho anh biết, thế nào còn làm bộ ngây ngốc?”
Cô vội vàng nói ra dãy số. Bên cạnh sớm đã có người thay hắn ghi lại.
Lúc rời đi, hắn ghé vào tai cô nói nhỏ; “Chờ điện thoại của anh!” nhiệt nhiệt ái muội khẽ chạm vào bên tai cô.
Đợi hắn đi xa, bên người không có ai, cô không khỏi hưng phấn nhảy dựng lên
Cố gắng của cô thành công!
Như ý muốn đã câu dẫn được Cố Thần.
●︶︶●
Vài ngày sau, Cố Thần vẫn không đến Huyễn Yêu. Hứa Đồng cùng vài nhóm chú
chú bác bác háo sắc uống rượu nói chuyện phiếm, trong lòng lại cảm thấy
ghê tởm không dậy nổi. Cũng không phải thực sự thiếu tiền, việc gì phải
mỗi ngày đều bán rẻ tiếng cười? Vì thế cô lập ra các loại lí do động
lòng người để trốn.
Lúc cô cảm thấy đối với sự kiện câu dẫn Cố
Thần trở nên có chút thiếu hứng trí, Chương Thực Đồng kia không biết tốt xấu lại đúng lúc xuất hiện, chạy tới trước mặt cô lời lẽ tầm thường,
chi chít méo mó, bắt cô giải thích, bắt cô trả lại một bạt tai, bắt cô
cam đoan không được lấy tiền của Chương Khang Năm, nếu làm những việc
này, cô ta có thể là cho nhà cô không bị giải tỏa.
Hứa Đồng cảm
thấy, dường như tất cả những vớ vẩn thần kinh trong thiên hạ đều sinh
trưởng ở trên người Chương Thực Đồng, cô ta luôn có thể hợp tình hợp lý
đưa ra cho những người khác những yêu cầu thật vô căn cứ.
Cô lại
đem Chương Thực Đồng làm cho khổ sở thương tích đầy mình. Con ranh chết
tiệt kia cuối cùng cũng khóc lóc rời đi, mà như vậy lại một lần nữa kích thích cô càng thêm hưng phấn.
Bất qua “cực phẩm mẹ con” quả là vĩnh viễn không muốn làm cho người ta sống yên ổn
Chương Thực Đồng đi rồi, mẹ cô ta lại tự hình hứng trí gọi điện cho Hứa Đồng. Bà ta ngọt nhạt, chính nghĩa lẫm liệt nói: “Hứa Đồng, tôi đối đãi với cô luôn luôn không tệ, cho dù khi học trung học cô như vậy là hư đốn, tôi cũng
chưaa từng ở trước mặt ba cô nói cô một nửa câu, nhưng cô nhìn lại chính cô xem, cô như thế nào đối đãi với em gái cô? thế nào cô cùng nó gặp
mặt có cái bộ dáng làm chị? Không phải đánh thì là mắng, luôn muốn làm
nó khóc lên mới được. Vốn là hai cô tuổi trẻ, chuyện xảy ra tôi làm
người lớn cũng không nghĩ nhúng tay, nhưng hôm nay nó trở về xong, khóc
hai giờ còn không có dứt! Tôi nghĩ hẳn cô nên hiểu một chút người làm mẹ sẽ như thế nào nếu con gái mình khổ tâm, ai chịu nổi khi chính con gái
mình bị người khác bắt nạt? Hơn nữa lại bị chính chị gái mình bắt nặt?
Hứa Đồng, cô cũng có mẹ, nếu mẹ cô ...”
Những lời nói phía trước, vô luận là vớ vẩn, Hứa Đồng đều chê cười mà bình tĩnh nghe. Nhưng khi
nghe được Tiền Như Vân nhắc đến mẹ, cô lập tức ức chế , lửa giận trong
lòng đột nhiên bùng lên.
Miệng người đàn bà kia vốn không xứng nhắc đến mẹ cô!
Cô lạnh lùng đánh gẫy Tiền Như Vân: “Tiền thư kí, bà nếu thật sự nhàn rỗi, tốt nhất nên nghiên cứu một chút như thế nào để giáo dục con gái, làm
cho chính mình xem cái trước mắt mà nhìn lại chính mình, chính bà khi
còn trẻ cũng không biết xấu hổ phá hoại gia đình người khác, bà nên đề
phòng con gái bà đi theo con đường của bà ngày xưa a! Cô ta không phải
không có tiền đồ sao? Ngày xưa không phải là chết sống theo tôi lấy đi
Bàng Mông sao? Tiền thư kí, thời đại bất đồng, bà làm tình nhân lúc ấy
mọi người đều bận làm ăn còn không có rảnh khinh bỉ bà đâu, hiện tại
cũng không giống nhau, người ta đều tinh lực dư thừa, lúc không có việc
gì liền cùng nhau tãn gẫu xem cái tiện nhân là gì. Nhắc tới tiện nhân,
trong đó đặc biệt cái hành vi tiểu tam phải là nhất, mỗi người gặp đều
phải phỉ nhổ, chết đều xứng đáng! Bà để lại chút sức đi, đừng để ngày
nào đó hai mẹ con các người đi trên phố lại bị người ta làm cho trở
thành còn chuột mà chụp chết!” Tiền Như Vân tuy có thể bắt nạt được mẹ cô, nhưng muốn dẫm nát Hứa Đồng
này, là chuyện tuyệt nhiên không thể có. Chuyện hôn nhân tranh đoạt kia, bà ta có thể thắng mẹ cô, chẳng qua là vì bà ta không biết xấu hổ. Mà
đối với Hứa Đồng mà nói, có xấu hổ hay không không sao cả, cô không cần. Chính là nếu có người muốn vũ nhục mẹ cô, cô nhất định cùng người đó
lấy mạng mà khiêu chiến.
Hiển nhiên bà ta ngoài việc không biết
xấu hổ, còn lại không muốn sống. Liền thế này, loại nhát gan sợ chết mẹ
con Tiền