
ng hỏi: “Cô ta là em gái em?”
Cô cười lạnh, “Em gái? Em không trèo cao được đến em gái phú quý như vậy. Cùng cha khác mẹ mà thôi.”
Anh cảm thấy nhắc tới cô gái họ Chương kia, cô trở nên không bình thường,
“Kia cũng là em gái của em, em không nên ... quên đi.” Thấy cô vẻ mặt
đại biến, anh thu hồi phía sau câu nói.
Hứa Đồng cũng đoán được anh muốn nói cái gì.
Em không nên đối xử như vậy với người thân, kia dù sao cũng là em gái em.
Trong lòng cô bắt đầu dâng lên một tầng khí lạnh.
Anh rốt cuộc vẫn là hoài nghi cô.
Khi còn trẻ, ai không kiên cường? Ai không ngông cuồng? Ai chịu dễ dàng mở
miệng giải thích? Ai mà không chính mình cố chấp nhận định rằng chỉ cần
mình đúng liền không sợ người ta đồn đại quấy nhiễu?
Cô cảm thấy, nếu hai người cùng một chỗ, tín nhiệm là điều tối thiểu cần thiết. Nếu
như đã dễ dàng bị người khác xúi giục, đối với một nửa của chính mình
sinh hoài nghi, vậy cảm tình giành cho nhau cũng thế, yếu ớt không chịu
nổi người khác kích thích.
Cho nên cô cũng không cùng anh giải
thích. Cô hi vọng anh có thể đồng thời yêu cô, tín nhiệm cô, cổ vũ cô,
cùng cô sóng vai đứng một chỗ.
Nhưng rồi cô cảm thấy, mỗi ngày hai người còn ở cạnh nhau, mà tâm hồn đã dần dần xa cách.
Giữa bọn họ bắt đầu có một bức tường, bức tường đó tên gọi là hoài nghi.
●︶3︶●
Rốt cuộc có một ngày, Bàng Mông gặp được người trong truyền thuyết, lưu manh Đường Tráng.
Hắn bộ dáng cao to, cường tráng, trên người một chút nhã nhặn đều không có. Nhưng không thể phủ nhận, hắn thật sự hào sảng, thật sự có thần thái.
Hồi đó có rất nhiều cô gái thích mẫu nam sinh như vậy.
Dưới đáy lòng, anh bắt đầu có những dự cảm không xác định.
Hứa Đồng cùng người kêu Đường Tráng kia, hai người ở cùng nhau như vậy, gần gũi như vậy, cô có hay không một chút đối với hắn cũng không động lòng?
Thiếu niên kia đứng ở ngoài cửa lớp bọn họ, mặt bình tĩnh, lạnh lùng, nhìn về phía Hứa Đồng trong phòng học. Hứa Đồng đứng lên, chạy ra cửa, thầm thì gì đó, xong cái gì cũng không lưu lại, liền cùng hắn rời đi.
Tim anh một chút liền treo trên vách đá đen(1).
Trước mặt anh, cô chạy theo một nam sinh khác, không chút do dự cùng nhau đi, không giải thích một câu.
Vài ngày sau, cô vẫn không đến trường.
Lòng anh bắt đầu hoảng loạn. Em gái của cô, Chương Thực Đồng, dáng vẻ ngọt
ngào, trong lúc anh bàng hoàng bất an, chủ động đưa hai tay, quan tâm an ủi anh.
“Đừng lo lắng, anh như vậy thích chị em, chị ấy sẽ không thể không biết, nếu chị ấy nhớ anh, sẽ không cùng người tên Đường Tráng kia phát sinh chuyện gì!”
Tuy được an ủi, nhưng giờ phút này anh càng nghe lại càng hoảng hốt. Anh đối cô ấy nói: “Cô đừng nói lung
tung, chị của cô, cô ấy là cô gái tốt”
Chương Thực Đồng vẻ mặt
tội nghiệp, lã chã chực khóc, “Em biết ... em chỉ là muốn nói ... em chỉ muốn an ủi anh, không muốn anh đau khổ!”
Anh không hề cùng cô ấy nói tiếp, tìm được địa chỉ Hứa Đồng, anh quyết định đi xem xét.
●︶3︶●
Đứng trong ngõ nhỏ, Bàng Mông nhìn thấy cách đó không xa, dưới đèn đường, có hai người gắn bó cùng một chỗ. Bóng bọn họ đan vào nhau kéo dài trên
mặt đất. Nhìn hai chiếc bóng giao nhau, lòng anh đau như có người dùng
sức xé rách.
Cô gục đầu vào ngực Đường Tráng kia, bả vai run run, khóc.
Tên lưu manh kia ôm cô, bàn tay vỗ nhẹ trên lưng, giống như đang an ủi cô
không cần thương tâm, không cần khóc. Trên đường cong kiên cường, tràn
ngập đau lòng cùng thương tiếc.
Anh đứng đó không xa, tay nắm chặt thành quyền, lòng tràn đầy phẫn nộ cùng đau đớn.
Từ khi anh tận mắt chứng kiến một màn họ ôm nhau về sau, anh đối với cô
đầy thất vọng. Anh không tin, trong lúc đó bọn họ thật sự không có gì.
Khi Hứa Đồng quay lại trường học, rõ ràng cảm giác được thái độ của Bàng Mông đối với mình lãnh đạm.
Mẹ cô đột nhiên sinh bệnh hôn mê, bị đưa vào bệnh viện, cô cực nhọc vài
đêm chăm sóc, mẹ mới tỉnh lại. Xuất viện về nhà ngày đầu tiên, nghĩ đến
mọi việc đã xong, bệnh viện chuẩn đoán lại, bọn họ nói, mẹ cô bị nham
chứng giai đoạn cuối, thời gian còn không nhiều lắm.
Cô trong
lòng lo sợ, cũng không dám khóc trước mặt mẹ. Đường Tráng đem cô vào ngõ nhỏ, mới dám vụng trộm khóc lớn một hồi. Khóc xong, cô buộc chính mình
phải làm như không có việc gì, đem mẹ trở lại bệnh viện.
Từ đó về sau, có lẽ mẹ cô sẽ không bao giờ có thể xuất viện.
Ngồi trước bàn, cô không yên lòng, thương tâm nghĩ.
Tuy rằng Bàng Mông tâm tình không tốt, nhưng vì chuyện của mẹ, cô cũng không còn thời gian nói chuyện với anh.
Cô chỉ muốn giữ lại mẹ cô, mặc kệ dù phải trả giá cái gì đi nữa.
Cô trầm mặc, bởi vì cô thương tâm. Bàng Mông lại nghĩ cô chột dạ, không biết như thế nào giải thích.
Chờ thật lâu, không thấy cô mở miệng, cuối cùng anh không thể kiên nhẫn.
Anh lạnh lùng hỏi cô: “Em cùng Đường Tráng, rốt cuộc quan hệ là gì?”
Nghe xong vấn đề của anh, cô vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn ánh mắt anh, trong cô phút chốc hiện lên bao nhiêu thứ.
Khiếp sợ, thương tâm, thất vọng.
A, cô có gì để thất vọng? Nên thất vọng không phải là anh sao? dù sao anh