
“Nóng quá ... lại lạnh nữa ...”
Thanh âm nhu nhược, giống như làm nũng, giống như tủi thân, thì thầm một tiếng, làm cho tim người khác nhuyễn theo.
Nhìn cô hai má vựng hồng, mắt mờ ảo mê li, môi đỏ mọng hơi hé, yết hầu hắn
không khỏi bắt đầu cao thấp, giống như đang đè nén xúc động.
Cô
bỗng nhiên giang hai cáng tay ôm lấy cổ hắn, tựa đầu ỷ trên vai, miệng
cách rất gần tai hắn. Cô lại yêu kiều thì thào một tiếng: “Cố Thần, nóng quá! Khó chịu quá!” Ngữ khí yếu ớt, như khóc than, như mơ hồ, giống một con thú nhỏ bị nhốt không tìm được đường chạy trốn, khiến người khác
không khỏi thương tâm.
Yết hầu hắn lại mạnh mẽ dao động, cánh tay đột nhiên ôm chặt cô, một tay đem cô tiến sát vào ngực.
Hắn cúi đầu, dùng sức hôn lên đôi môi cô đỏ mọng đang dồn dập thở.
Cô chỉ kịp ưm một chút, lưỡi hắn đã tiến quân thần tốc. Hắn linh động thăm dò dẫn dụ cô cuồng loạn truy đuổi.
Hắn đưa một bàn tay giữ gáy, đem đầu cô vững vàng trụ lại, không cho né
tránh, dùng sức duyện hôn, cảm giác gắn bó nói không nên lời, làm hắn
một khắc cơ hồ quên hết mọi thứ, đầu óc cùng thân thể chỉ còn đọng lại
cảm xúc say mê.
Cuồng hôn trong chốc lát, hắn ngẩng đầu nhìn cô.
Cô nhìn hắn, đáy mắt phủ dày hơi nước, ẩm ướt mê muội. Chiếc miệng nhỏ
đỏ sẫm vội vàng thở, bộ ngực một chút lại một chút cao thấp phập phồng.
Quần áo mỏng manh trên người bị nước làm trong suốt, đường cong mê người ẩn hiện trong mắt hắn.
Hắn hô hấp như bị kìm hãm, yết hầu lại ra sức quay cuồng. Hắn một tay đưa cô ôm vào vào ngực, sải bước đi ra phòng tắm.
Đến trước giường, hắn cúi đầu nhìn cô, giống như mê hoặc nhẹ nhàng hỏi:
“Muốn tự mình ngủ, hay muốn tôi cùng em?” Thanh âm hắn trầm ấm khàn
khàn, trong đó ẩn nhẫn vô số tình dục.
Cô nhắm mắt lại không nói
lời nào, chỉ dùng tay quấn chặt cổ hắn, khoảnh khắc hắn buông cô, cô
dùng sức kéo, mang theo hắn cùng nhau ngã xuống giường lớn mềm mại.
---------------------------------------
(1) Ý nói đồ quý mà không biết thưởng thức, như Bát giới ăn nhân sâm
(2) Có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu thành rừng: Ý là không mất sức mà vẫn được việc
(3) Có đà tiện thể tiến tới
(4) Tới sớm không bằng tới xảo: Ý nói ngẫu nhiên gặp nhau còn có ý nghĩa hơn là cố ý gặp lại.
Hãy chờ em đánh răng xong nhé! “Hứa Đồng, cô đến tột cùng muốn cái gì?”
Về nhà, Hứa Đồng ngã quỵ ở trên giường, đem đầu chôn trong gối, vẫn không nhúc nhích, chính
tưởng có thể như vậy nặng nề ngủ đi, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Nhưng mà không như mong muốn.
Rõ ràng thân thể đã mệt mỏi đến cực hạn, trong đầu lại cố tình hưng phấn, giống như Mĩ Hầu Vương đại náo thiên cung.
Tuy rằng mắt gắt gao khép kín, lại luôn hiện lên một cảnh tượng không thể
gạt đi. Hình ảnh một cái hợp với một cái làm cô không thể ngủ yên.
Trong hình ảnh đó, cô cùng Cố Thần triền miên dây dưa. Cái cảm giác hoan du
như lọt vào sương mù này, đến giờ vẫn giống như cũ rõ ràng, nó xoay vòng trong đầu cô, một vòng lại một vòng, lượn lờ thật lâu không chịu tán
đi.
Hứa Đồng không khỏi có chút ảo não. Đột nhiên bên tai như
vang lên tiếng người kia cùng thanh âm kiều diễm gọi cô “Dao Dao!”. Cô
dùng hai tay hết sức bịt lỗ tai, nhưng thanh âm đó vẫn không chịu biến
mất.
Cô thất bại buông hai tay.
Mở to mắt, cô đối với chính mình nhẹ nhàng hỏi một câu: “Hứa Đồng, cô đến tột cùng muốn cái gì?”
Đồng thời, ở một nơi khác, cũng có một người hỏi câu hỏi ấy.
Cố Thần đến công ty sớm, mặt bình tĩnh đi vào văn phòng, toàn bộ buổi sáng đều ngồi ở trên ghế, mặt hướng ngoài cửa sổ, mi tâm nhíu lại, nhìn phía xa xa, không nói một câu.
Trợ lí gõ cửa tiến vào thông báo lịch
họp, thấy hắn bộ mặt lạnh lùng, ám khí vờn quanh thân như chờ lập tức
phát động, thức thời lui ra bên ngoài.
Trong không gian yên tĩnh, một tiếng “cộp cộp” bỗng nhiên vang lên. Thư kí ở bên ngoài đẩy cửa.
Cố Thần thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ.
Nâng tay day day mi tâm, giống như mệt mỏi vô hạn. Thì thào thở dài, đáy lòng nhẹ nhàng thốt ra nghi hoặc.
“Hứa Đồng, cô đến tột cùng muốn cái gì?”
●︶3︶●
Vật vã nằm một buổi sáng, đến giữa trưa, Hứa Đồng cắn răng rời giường xem Đường Tráng.
Lúc tới nơi, Đường Tráng vừa ăn xong cơm trưa đang nằm ở phòng ngủ.
Dương Dương xin nghỉ không đi làm, ở lại quán mạt chược. Nhìn thấy Hứa Đồng,
vội vàng chạy lại hấp tấp nói: “Ngươi sao vẫn tắt máy! Còn hại ta chạy
về nhà một chuyến!”
Hứa Đồng có chút nghi hoặc, “Ngươi đi về nhà tìm ta? Lúc nào?”
Dương Dương noi: “Sáng nay, từ ngoài cửa sổ nhìn thấy ngươi đang ngủ, nên
không đánh thức ngươi” Bỗng nhiên vẻ mặt hề hề, kéo lấy tay hứa đồng,
Dương Dương tà tà ánh mắt hỏi: “Ngày hôm qua, lúc sau rốt cuộc như thế
nào thoát được?”
Hứa Đồng nhìn người kia vô tâm vì vết thương đã
lành sẹo mà quên đau, không khỏi thất bại thở dài, “Không thế nào, ta
uống rượu, sau đó không ngã, sau đó rời đi, sau đó không muốn bị chú
Đường nhìn thấy bộ dạng say khướt, sau đó đi ra ven đường tìm một cái
khách sạn thuê phòng ngủ cả đêm, sau đó lạ giường không ngủ được, sau đó buổi sáng về nh