Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương

Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323372

Bình chọn: 7.5.00/10/337 lượt.

toàn không thuộc quyền giải

quyết của Tô Cẩn, cô dạy xong là có thể đi ra. Nhưng khi nghe xong đầu đuôi câu

chuyện, cảm thấy không thể phớt lờ, cô hỏi nữ sinh kia: “Tại sao em lại làm như

thế? Lẽ nào lúc đó em không suy nghĩ đến hậu quả mà mình phải gánh chịu hay

sao? Em có thể bị người ta cười nhạo, không dám ngẩng đầu lên trước mặt ai.”

Cô gái tỏ ra hơi nhút nhát, sau đó trả lời: “Quyết

định của em đã quá vội vàng. Em có thể chọn một thời điểm khác thích hợp hơn,

nhưng em luôn nghĩ rằng, có một số việc, khi còn trẻ không làm, khi bị kích

động không làm thì có thể cả đời này sẽ không làm được. Em chỉ không muốn sau

này mình sẽ hối hận. Làm rồi, bất luận kết quả ra sao, ít nhất em cũng có thể

thản nhiên đối diện với chính mình.”

Tô Cẩn có chút ngạc nhiên, sau đó mỉm cười. “Em nói

không sai. Không ngờ cuối cùng cô vẫn cần một em sinh viên thức tỉnh, khơi dậy

cái lối tư duy ban đầu của cô ngày ấy. Này cô bé, không nên thất vọng và ân

hận, cô tin là việc gì cũng sẽ có cách giải quyết, bất luận là tốt hay xấu.”

Nói chuyện xong với cô học trò nhỏ thì cũng đã quá giờ

ăn tối, cơm trong nhà ăn không còn, Tô Cẩn mời cô bé cùng ăn mì bò ở cổng

trường.

Lúc này, hai người cũng đã khá thân nhau, nên cô bé

cũng không sợ hỏi: “Nghe nói cô cũng từng chủ động theo đuổi một nam sinh rất

giỏi phải không? Bây giờ thế nào ạ? Hai người có lấy nhau không?”

“Em nghĩ sao?” Cô mỉm cười hỏi.

“Em nghĩ… là không, nếu không cô đã không xúc động như

vậy. Chẳng phải cô đã nói với em, thật lòng yêu một người thì bất kể khi nào

cũng không dễ dàng buông tay sao? Cô vẫn yêu người đó chứ?”

Cô vẫn còn yêu anh chứ?

Cô cũng đã từng cố gắng thực hiện, cũng từng buông

tay. Hai chữ “tình yêu” trôi đi thật nhẹ nhàng. Nhưng đến nay, chỉ có thể nói,

xa cách là một cái gì đó thật diệu kỳ, nó khiến cô có đủ thời gian, đủ dũng khí

để đối mặt với vấn đề của hai người.

Trong tiểu thuyết, gương vỡ lại lành luôn là kết thúc

được yêu thích nhất. Nhưng không có cuốn tiểu thuyết nào nói cho cô biết, những

chiếc gương đã rạn, cho dù được lành, liệu có bền vững với thời gian?

Cô nghĩ, cô và anh đều không chịu nổi. Vậy thì, lấy gì

đảm bảo giữa họ sẽ lại không phát sinh những rạn nứt?

Cô sẽ không cho phép mình một lần nữa mắc cùng một sai

lầm, cũng sẽ không cho phép anh phạm lỗi.

.

Một mình trên đường trở về, Tô Cẩn nhớ lại lần trước

khi cùng Nhan Bác sánh vai đi trong vườn trường. Anh nói: “Anh bây giờ, không

thể cho em bất kỳ một sự đảm bảo nào, bởi anh cảm thấy có thề non hẹn biển thì

cũng chỉ có ý nghĩa nhất thời, chứ không thể nào là mãi mãi, bởi vì chúng ta

không thể nắm chắc được tương lai. Nhưng ít nhất, anh thật sự đang ở bên cạnh

em. Chỉ cần em muốn, bất kể khi nào, chúng ta cũng có thể cùng nhau đi dạo

trong vườn trường này, giống như năm đó. Có lẽ cách nghĩ của cả hai bây giờ

không còn giống khi ấy, nhưng anh nghĩ, cảm giác hạnh phúc thì vẫn không thay

đổi. Sự thật anh yêu em cũng không thể nào thay đổi.”

Nếu có thể, cô muốn đợi anh lần sau quay lại, sẽ cùng

anh một lần nữa đi dạo trên con đường này.

Cô có lẽ đang rất nhớ anh. Một mình sẽ không cô đơn,

nhớ nhung một người mới thật sự cô đơn.

.

Gần về đến nhà, Tô Cẩn mới nhớ ra mình để quên bản báo

cáo ở khoa. Bất luận thế nào, tối nay cô cũng phải chỉnh sửa cho xong để ngày

mai còn kịp gửi đi.

Lấy được bản báo cáo, cô thấy nhẹ cả người. Nhưng điều

đó không ảnh hưởng đến việc cô phát hiện thấy bóng dáng người ấy đang đứng

trước khoa. Trong khoảnh khắc, cô nghĩ đó chỉ là ảo giác, bởi chỉ một giây

trước đây, cô rất rất muốn anh xuất hiện trước mặt mình.

Người đó dường như linh cảm được điều gì, từ từ quay

người lại, sau đó nở nụ cười xa vắng.

Giống như bao năm trước, anh vẫn luôn nhẫn nại chờ đợi

cô dưới ký túc xá, dù cô có chậm bao lâu, anh vẫn mỉm cười ở bên cô.

Anh nói: “Tự nhiên lại muốn cùng em đi dạo trong vườn

trường, có được không?”

Cô lặng lẽ giấu bản báo cáo ra sau lưng, rồi đi tới,

cười nói: “Được thôi! Đúng lúc em cũng muốn đi dạo.”

.

Khi cô nghĩ đến anh, anh lập tức xuất hiện trước mặt

cô. Khi cô muốn anh đưa cô đi dạo, anh lập tức đứng bên cạnh cô.

Giữa họ dường như có một sợi dây liên kết ngầm mà

người ta gọi đó là thần giao cách cảm.

Hóa ra hai người vẫn luôn nhớ về nhau.

Nếu đây không phải là

tình yêu, vậy có gì phải đau buồn chứ?

Bỏ lại quá khứ phía sau, phía trước là

tương lai của hai người.


.

Nhan Bác lái xe đến, nhưng ra khỏi cổng trường, anh

vẫn không có ý định đi lấy xe.

Đường về nhà Tô Cẩn không xa, hai người đã đi bộ rất

lâu, nhưng không thấy mệt.

Trước khi lên lầu, Tô Cẩn nói một câu: “Đi về cẩn thận

nhé, tạm biệt!”

Cô biết, tối nay anh bỗng nhiên xuất hiện, có lẽ đã

gặp rắc rối gì đó hoặc cũng có thể chỉ vì nhớ nhung.

Giây phút cô quay đi, Nhan Bác với tay, nhẹ nhàng nắm

lấy tay cô, dù không chặt nhưng cũng đủ làm trái tim cô ấm áp.

Tô Cẩn ngẩng lên, ánh mắt mơ màng nhìn anh. “Gì thế?”

“Tô Cẩn, hãy cho anh thêm chút thời gian.” Giọng anh

rất nhẹ, nhưng mang một sức mạnh không dễ gì


XtGem Forum catalog