
nhà vệ sinh đánh răng, Bạc Cận Ngôn chợt nghe thấy tiếng động ở bên ngoài.
Anh chau mày, bỏ bàn chải. Ừm…đã đến giờ ăn sáng.
Bạc Cận Ngôn đi ra ngoài phòng khách, quả nhiên thấy Giản Dao ngồi ở ghế sofa. Trên bàn đặt hộp sủi cảo tôm da cá thơm phức.
Hôm nay Giản Dao mặc bộ váy màu ngó sen, trông rất mát mẻ. Cô ngẩng đầu mỉm cười với anh.
Ừm, cô gái nhỏ rất vừa mắt. Nếu sáng nào cũng như hôm nay, chắc chắn cả ngày sẽ thư thái dễ chịu.
Đúng lúc này, Giản Dao mở miệng hỏi: “Công việc của chúng ta ngày hôm nay?”
Khóe mắt Bạc Cận Ngôn ẩn hiện ý cười: “Tạm thời chưa có việc gì.” Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Vậy..tôi đi thay quần áo, sau đó chúng ta ăn sáng.” Có lẽ do tâm trạng vui vẻ, ngữ khí của anh đặc biệt ôn hòa.
“Được.” Giản Dao bình thản cúi đầu, né tránh ánh mắt anh. Tuy nhiên, khóe miệng cô cong lên, hai má nóng ran.
Cận Ngôn à, em đã tiến thêm một bước. Nếu anh muốn đi về phía em, em sẽ đứng ở nơi này đợi anh. Nếu anh vẫn không chịu cất bước, lần sau, em sẽ không quay đầu.
Bạc Cận Ngôn huýt sáo, đứng trước gương thay áo sơ mi và quần âu, sau đó gọi điện cho Phó Tử Ngộ.
Phó Tử Ngộ tươi cười chúc mừng bạn: “Tôi sẽ bảo người chuẩn bị hợp đồng. Cậu vẫn ký ba năm như thường lệ?”
Bạc Cận Ngôn im lặng vài giây, cất giọng nhàn nhạt: “Sửa thành mười năm.”
Phó Tử Ngộ đờ ra vài giây, lắc đầu phì cười. Cuối cùng anh nói một câu: “Chị gái cậu chắc buồn lắm, vụ đoạt người không thể vượt mặt cậu.”
Câu nói của Phó Tử Ngộ nhắc nhở Bạc Cận Ngôn, anh lập tức nhắn tin cho Doãn Tư Kỳ: “Rất đáng tiếc, Giản Dao là của tôi rồi.” Ký tên: “Bạc Cận Ngôn thật.”
Doãn Tư Kỳ không trả lời.
Khi mở cửa phòng ngủ, Bạc Cận Ngôn nhìn thấy Giản Dao đang cầm một quyển sách ngồi ở ghế sofa. Tên cuốn sách là “Đại cương phân tích chứng cứ hành vi”.
Anh mỉm cười. Vừa định đi ra ngoài, điện thoại di động đổ chuông.
Bạc Cận Ngôn vẫn nhìn Giản Dao chăm chú, đồng thời bắt điện thoại: “Xin chào!”
“Giáo sư Bạc, tôi là Hoàng Hy.” Người cảnh sát phụ trách vụ án Vương Uyển Vi ở khu nghỉ mát và hành động bắt “hắn” cất giọng nghiêm túc.
“Anh nói đi.” Ngữ khí của Bạc Cận Ngôn lạnh hẳn.
“Chúng tôi đã tìm thấy “hắn”. Ngữ khí của Hoàng Hy có phần nặng nề: “Thi thể của hắn”.
Giản Dao cùng Bạc Cận Ngôn đi xem thi thể của “hắn”.
Đó là nhà xác của một đơn vị trực thuộc bộ công an. Bốn bức tường trong phòng màu xám trắng, không khí lạnh lẽo, nghiêm túc và không có sinh khí.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy xác chết, Giản Dao vẫn cảm thấy một cơn buồn nôn dội lên cổ họng.
“Hắn” đã bị thiêu thành bộ xương đen sì, gương mặt hoàn toàn hủy hoại. Điều duy nhất có thể nhìn ra là thân hình của hắn cao lớn, không béo không gầy, trùng khớp với đặc điểm người đàn ông trong lời khai của Doãn Tư Kỳ.
Nghe nói, trong quá trình lái xe tháo chạy, “hắn” đã đâm phải lan can bảo vệ trên đường quốc lộ. Xe ô tô rơi xuống vực, nổ tung nên hắn mới bị thiêu cháy.
“Có đúng là hắn không?” Giản Dao hỏi Bạc Cận Ngôn.
Hôm nay dù thời tiết nóng bức nhưng Bạc Cận Ngôn không mặc áo sơ mi như thường ngày mà anh diện bộ comple, thắt cà vạt chỉnh tề. Đến đôi giày da cũng bóng loáng. Giản Dao hiểu tâm lý của anh. Điều này chứng tỏ anh coi trọng lần đầu tiên gặp “hắn”, tuy đối phương chỉ còn là xác chết cháy đen.
Bạc Cận Ngôn không trả lời câu hỏi của Giản Dao, anh cúi đầu nhìn chằm chằm thi thể mấy giây, sau đó khóe miệng nhếch lên: “Hi.”
Giọng nói của anh trầm thấp ôn hòa, đáy mắt thấp thoáng ý cười rất nhạt.
Giản Dao đã quen với tính cách của Bạc Cận Ngôn nên vẫn điềm nhiên như không. Người nhân viên của nhà xác đứng bên cạnh hết sức kinh ngạc: “Giáo sư quen biết người chết?”
Bạc Cận Ngôn đã quay người đi ra ngoài.
***
Tại một phòng hội nghị của trụ sở Bộ công an. Đèn trong phòng sáng trưng, bàn gỗ đen thâm nghiêm. Mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn, bầu không khí đặc biệt nặng nề.
Bạc Cận Ngôn cũng là một trong số đó. Anh ngồi cùng với đại diện của phía Trung Quốc. Bạc Cận Ngôn lúc này hoàn toàn khác người đàn ông hôm qua mỉm cười gọi Giản Dao là “nữ hoàng”. Vẻ mặt anh lạnh lùng và tập trung, ánh mắt sắc bén bức người, giống một chuyên gia trẻ tuổi tài cao thật sự. Giản Dao biết, đây chính là hình ảnh chân thật của anh trong trạng thái làm việc.
Với tư cách là trợ lý của Bạc Cận Ngôn, Giản Dao cùng các nhân viên ngồi ở hàng ghế sau, yên lặng lắng nghe.
Một đầu của bàn tròn là mấy người Mỹ gốc Hoa, đại diện của FBI. Đầu tiên, bọn họ đưa ra kết quả giám định DNA: “Các vị, chúng tôi đã hoàn thành việc kiểm tra và đối chiếu với kho DNA, có thể xác nhận thân phận của người chết.”
Bọn họ mở đèn chiếu. Trên màn hình trắng ở phía trước xuất hiện hình ảnh một người đàn ông châu Á trẻ tuổi. Hắn mặc bộ comple, thân hình cao lớn nổi bật.
“Người chết là Giang Hạo, 27 tuổi, kỹ sư IT, người Mỹ gốc Hoa.” Đại diện FBI đột nhiên quay sang Bạc Cận Ngôn, ngữ ký mang hàm ý sâu xa: “Simon biết cậu ta.”
Đại diện FBI vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ, Giản Dao cũng rất kinh ngạc.
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn vẫn trầm tĩnh như nước, khóe miệng anh nhếch