Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327022

Bình chọn: 8.5.00/10/702 lượt.

ự, bọn họ bắt gặp vô số thanh niên đang bắn

pháo hoa bên bờ sông rộng lớn dưới chân núi. Cả bờ sông chói lòa ánh lửa.

Đi đến cửa nhà Bạc Cận Ngôn, nhìn thấy hai thùng pháo hoa rất

lớn trên mặt đất, hai chị em Giản Dao đều sững sờ. Giản Dao dõi mắt về phía Bạc

Cận Ngôn, nhưng anh không để ý đến cô.

Giản Dao đành lên tiếng trước: “Nhiều như vậy, chúng tôi

không cầm nổi. Chúng tôi chỉ lấy một ít thôi.”

Bạc Cận Ngôn: “Em không cầm thì bỏ đi, để lại cho tôi làm

gì?”

Giản Huyên phì cười, lập tức phản đối: “Không được! Làm vậy

quá lãng phí, cũng không an toàn. Chi bằng để em chơi hết.” Nói xong, cô nhìn

Giản Dao bằng ánh mắt nôn nóng.

Giản Dao hỏi Bạc Cận Ngôn một câu mang tính thăm dò: “Anh có

thể giúp chúng tôi chuyển ra ngoài không?”

Bởi vì là đêm giao thừa nên càng về khuya, càng đông người

ra ngoài bắn pháo hoa. Bờ sông tối đen như dải lụa sáng lấp lánh.

Hai chị em Giản Dao bê một thùng pháo đi trước, Bạc Cận Ngôn

ôm một thùng đi theo sau. Giản Dao hơi bất ngờ trước việc anh chịu động đậy

chân tay nhưng cô nhanh chóng có đáp án, trước đây anh cũng thường ra bờ suối

xách cá cô câu được.

Hai chị em Giản Dao lấy một quả pháo to nhất đặt xuống bãi đất

trống trước mặt. Sau khi châm lửa, họ lập tức chạy về chỗ cũ. Lúc này, Giản Dao

mới phát hiện Bạc Cận Ngôn đã đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt đen nhánh.

Pháo hoa của bọn họ đẹp nhất ở khu vực đó, nở rộ như bông

hoa lửa, thỉnh thoảng còn hiện ra hình mặt cười rất rõ ràng và đáng yêu. Nhiều

người ở bờ sông đều ngẩng đầu ngắm nhìn, đám trẻ con hò reo vang dội. Giản

Huyên vui mừng, chắp tay trước ngực, luôn miệng xuýt xoa: “Đẹp quá! Thích thật

đấy!”

Giản Dao cũng cười tủm tỉm. Đang định lên tiếng, cô bất chợt

nhìn thấy Bạc Cận Ngôn chau mày liếc Giản Huyên, tựa hồ muốn nói điều gì đó.

Nhớ đến ‘định nghĩa’ về việc bắn pháo hoa của anh trước đó,

Giản Dao lập tức nghiêm giọng: “Anh đừng nói gì cả.”

Người đàn ông này hễ mở miệng liền phá tan bầu không khí.

Bạc Cận Ngôn quay đầu nhìn cô, quả nhiên im lặng.

Trên bờ đê có rất đông thanh niên, mọi người nhanh chóng hòa

thành một nhóm chơi đùa vui vẻ. (Tất nhiên không bao gồm Bạc Cận Ngôn.)

Một người đàn ông trẻ tuổi đề nghị xếp pháo hoa thành hàng,

mọi người đều cảm thấy ý kiến này không tồi, liền xếp pháo hoa thành một dãy

dài để mấy người đồng thời châm ngòi. Trong lúc phân công nhiệm vụ, người đàn

ông thấy Bạc Cận Ngôn đứng cô độc một mình, liền nói với Giản Dao: “Bạn cô

trông chất thật đấy.” Bên cạnh anh ta có một bé gái tầm năm sáu tuổi, cô bé cất

giọng lanh lảnh: “Chị ơi, sao anh kia không đốt pháo? Có phải anh ấy sợ pháo

như em không?”

Tất cả mọi người đều phì cười, Giản Dao cũng cười. Cô ngoảnh

mặt nhìn Bạc Cận Ngôn, trong đầu vụt qua ý nghĩ, cô lập tức cao giọng: “Bạc Cận

Ngôn, anh có thể lại đây giúp tôi đốt mấy quả pháo hoa không?”

Năm người đồng thời châm lửa vào hai mươi quả pháo hoa rất lớn.

Việc đốt pháo hoa chú trọng động tác chính xác và nhanh chóng. Giản Dao và những

người khác tay cầm bật lửa hoặc que hương ngồi xổm trước hộp pháo, bộ dạng rất

khẩn trương. Sau khi châm ngòi, bọn họ sẽ lập tức chạy mất.

Bạc Cận Ngôn mặc áo khoác gió ngồi trước mấy quả pháo hoa, một

tay anh đặt ngay ngắn trên đầu gối, bàn tay còn lại cầm cái bật lửa, ngọn lửa

nhảy nhót trên ngón tay anh. Anh cúi thấp đầu, thong thả châm ngòi từng quả

pháo.

“Anh nhanh lên một chút!” Giản Dao vừa đốt pháo vừa thúc giục

Bạc Cận Ngôn.

Anh nhướng mắt nhìn cô, khóe mắt ẩn hiện ý cười nhàn nhạt:

“Trò này cũng có thể khiến em căng thẳng?”

Giản Dao lập tức ngậm miệng.

Cả đống pháo hoa được châm ngòi. Đám con trai kêu lên một tiếng,

co giò chạy mất. Giản Huyên vừa cười vừa chạy ra xa. Bạc Cận Ngôn cũng làm

xong, Giản Dao kéo tay anh, anh mới thong thả đứng dậy. Thấy các sợi dây dẫn

tóe lửa, Giản Dao mặc kệ Bạc Cận Ngôn, tự mình bỏ chạy.

Chạy vài bước, Giản Dao liền nghe thấy tiếng ‘bụp bụp bụp’ cực

lớn, sau đó là quả pháo bay vút lên bầu trời. Cô quay đầu, pháo hoa như vô vàn

ngôi sao đang rơi xuống, như đóa hoa lửa nở rộ, xán lạn đẹp đẽ vô cùng. Tất cả

mọi người đều tránh ra xa, chỉ duy nhất thân hình cao lớn của Bạc Cận Ngôn vẫn ở

đó, anh sải bước dài từ trong ánh sáng nhiều màu sắc đi ra ngoài.

“Đẹp trai quá!” Bên cạnh có cô gái cảm thán.

Bạc Cận Ngôn không để ý đến một ai, anh ném cái bật lửa cho

Giản Dao: “Tôi xong rồi.”

Giản Dao dồn toàn bộ sự chú ý vào pháo hoa rực sáng trên bầu

trời, cô tùy tiện đáp: “Được, anh vất vả nhiều. Cám ơn anh.”

Một lúc sau, pháo hoa cháy gần hết, Giản Dao đột nhiên nhớ đến

Bạc Cận Ngôn, cô quay đầu ngó nghiêng tìm anh. Bạc Cận Ngôn ở cách cô không xa,

anh ngồi xổm xuống trước mặt bé gái. Giản Dao tiến lại gần, nghe thấy anh nói với

bé gái: “Cháu bé, cháu cho rằng tôi sợ hỗn hợp lưu huỳnh, bột than củi và kali

nitrat đó hay sao? Trên thực tế, tôi đã từng tập gỡ trái bom có lượng thuốc nổ

gấp một trăm lần thứ này...”

Giản Dao lập tức kéo Bạc Cận Ngôn đứng dậy, đồng thời nói với

phụ huynh bé gái: “Xin lỗi, mọi người đừng bận tâm đến anh ấy...


XtGem Forum catalog