
ó món cá khác. Thật ra trong nồi lẩu
đã có hơn hai cân cá, ba cân thịt dê (*). Vị tiểu thư này còn gọi món phụ khác,
chắc các anh cũng chẳng ăn hết. Đợi đến khi ăn không đủ, các anh mới gọi thêm
thì tốt hơn.”
(*) Một
cân Trung Quốc bằng một nửa kg.
Giản Dao cúi đầu uống nước, sau đó cô đảo mắt qua gương mặt
bình thản của hai người đàn ông. Bữa ăn có không khí khá thoải mái. Phó Tử Ngộ
và Giản Dao tán gẫu trong phần lớn thời gian, Bạc Cận Ngôn chỉ thỉnh thoảng nói
một hai câu, nhưng câu nào cũng khiến người đối diện nghẹn họng, cũng không nhịn
được bật cười. Sau đó, Bạc Cận Ngôn đi ra ngoài nghe điện thoại, Phó Tử Ngộ dõi
theo bóng lưng anh, nói với Giản Dao: “Tôi và em đều có bản chất thích bị ngược
đãi nên mới làm bạn với cậu ta.” Từ ‘bạn bè’ khiến Giản Dao cảm thấy rất ấm áp.
Cô cũng đưa mắt về phía Bạc Cận Ngôn bên ngoài cửa sổ, trong lòng cô nghi hoặc.
Lần trước Bạc Cận Ngôn và Phó Tử Ngộ đến nhà cô ăn cơm. Lúc
đó đông người, trên bàn cũng có hai con cá nên Giản Dao không để ý. Bây giờ cô
mới phát hiện, Bạc Cận Ngôn không động đũa đến các món thịt khác, bao gồm cả cá
nấu cùng thịt dê trong nồi lẩu.
“Cậu ấy không ăn thịt đỏ (*).” Không đợi Giản Dao mở miệng
thắc mắc, Phó Tử Ngộ đã lên tiếng giải thích.
(*) Thịt
đỏ là loại thịt gia súc như thịt lợn, thịt bò...
Giản Dao: “... Tại sao?”
Phó Tử Ngộ im lặng đối mắt Giản Dao trong giây lát mới trả lời:
“Cậu ấy từng mất nửa năm truy bắt một tên tội phạm biến thái ăn thịt người ở
California. Kể từ lúc đó, cậu ấy không động đến thịt đỏ.”
“Em xin lỗi, sau này em sẽ chú ý.” Giản Dao cất giọng áy
náy.
Phó Tử Ngộ mỉm cười, xua tay: “Không sao đâu! Cậu ấy cũng
thích ăn rau xanh. Vừa rồi cậu ấy đã ăn hết cả đĩa.”
Giản Dao cười cười, hai người trầm mặc vài giây, Phó Tử Ngộ
lại mở miệng: “Bây giờ điều tra vụ án, cậu ấy luôn tỏ ra tự cao tự đại và bình
thản. Trên thực tế cũng là do cậu ấy từ từ rèn luyện mới được như ngày hôm nay.
Lúc mới giúp FBI phá án, chứng kiến thi thể nạn nhân bị ngược đãi và giết hại,
cậu ấy cũng nôn ọe tùm lum.”
***
Phó Tử Ngộ nhìn trúng một căn hộ chung cư rất đẹp và yên
tĩnh nằm trên đường Nhị Hoàn. Khi đi theo bọn họ đến khu chung cư, Giản Dao đã
bắt đầu đấu tranh tư tưởng, nơi này có hoàn cảnh rất tuyệt nhưng giá cả chắc
không rẻ. Cô dường như nghe thấy tiếng túi tiền bị teo tóp.
Giản Dao vào căn hộ ba phòng của Bạc Cận Ngôn ở tầng dưới
trước. Căn phòng có màu sắc lạnh lẽo, nội thất đơn giản, tổng thể hơi u tối. Đặc
biệt là chiếc giường lớn màu đen rộng dài hai mét không hề mang lại cảm giác ấm
áp nhưng Bạc Cận Ngôn rất thích. Anh sải bước dài đi một vòng quanh căn hộ, cuối
cùng dừng lại ở phòng khách, mỉm cười gật đầu: “Rất tốt, tôi lấy căn hộ này.”
Sau đó. Phó Tử Ngộ dẫn bọn họ đi thang máy lên tầng trên. Giản
Dao không khỏi bất ngờ: “Bọn em sống cùng một cầu thang?”
Phó Tử Ngộ mỉm cười: “Đúng thế, sống chung một chỗ có chuyện
gì có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Anh cúi đầu nói nhỏ vào tai Giản Dao: “Có em ở gần
trông nom cậu ấy, tôi cũng yên tâm hơn.”
Lúc Phó Tử Ngộ nói chuyện, Bạc Cận Ngôn liếc Giản Dao một
cái, đuôi mắt dài của anh ẩn hiện ý cười. Giản Dao không hiểu ý cười đó là đắc
ý hay ngạo mạn? Mà anh đắc ý gì chứ?
Vào giây đầu tiên khi Phó Tử Ngộ mở cửa căn phòng, Giản Dao
đã lập tức động lòng. Khác hẳn căn hộ của Bạc Cận Ngôn, đây là căn hộ mở đơn giản.
Một chiếc giường tatami (*) đặt bên dưới cửa sổ, bên cạnh là hai ghế sofa nhỏ
màu đỏ, đèn trần uốn lượn như cành cỏ dại rủ xuống.
(*) Giường
tatami: Kiểu giường Nhật Bản.
Tuy nhiên, thứ thu hút nhất là bồn tắm trắng muốt dưới ngọn
đèn pha lê. Một tấm màn màu đỏ nhạt từ trần nhà thả xuống, vây xung quanh bồn tắm.
Trên bệ bồn tắm còn đặt một lọ hoa tươi.
Đây là căn phòng dành riêng cho phụ nữ độc thân, thiết kế kiểu
này có thể kích thích hứng thú và sự biếng nhác từ đáy lòng con người. Giản Dao
có thể tưởng tượng ra cảnh sau khi tắm xong, cô chỉ quấn khăn tắm, thả mình xuống
chiếc giường tatami một cách dễ chịu.
“Giá thuê nhà là bao nhiêu ạ?” Giản Dao hỏi bằng một giọng
chờ mong.
Phó Tử Ngộ nói ra một con số không phải rẻ. Giản Dao nghiến
răng: “Được, em thuê căn hộ này.”
Phó Tử Ngộ mỉm cười gật đầu, đi sang một bên gọi điện thoại
đăng ký hai căn hộ. Bấy giờ Giản Dao mới chú ý, Bạc Cận Ngôn không biết đi vào
bên trong từ lúc nào.
Anh đi đến cửa sổ, nhìn xuống bên dưới rồi liếc cô một cái:
“Rất tốt, hàng ngày em đều không thể nhìn thấy mặt trời mọc.”
Giản Dao lặng thinh, cách mấy chục mét bên ngoài cửa sổ là
tòa nhà cao chọc trời, che khuất mọi tầm nhìn. Nhưng với giá thuê này, tìm đâu
ra căn hộ ưng ý như vậy?
Bạc Cận Ngôn lại đi đến bên bồn tắm, giơ tay vén tấm màn,
chăm chú quan sát bên trong. Giản Dao không biết anh dò xét điều gì, nhưng một
người đàn ông nhìn chằm chằm bồn tắm của phụ nữ, ít nhiều cũng khiến cô xấu hổ.
Cô vội tiến lại gần, kéo tấm màn khỏi tay anh: “Chẳng có gì đáng xem cả.”
Bạc Cận Ngôn nhướng mắt nhìn cô, nhíu mày: “Em đỏ mặt rồi.”
Giản Dao không ngờ anh nói câu đó. Cô không tin, vô thức