
y ra."
Ừ. . . . . . Giống như. . . . . . Thật có một sự việc như vậy. . . . . .
Hè mỗi năm, anh muốn cô học nấu ăn, sau đó cô ngoan ngoãn học. Hè mỗi năm, ở trong phòng hoa, anh "hư hư thực thực" nói những lời này. . . . . .
Ương Nại nhăn mày, nhưng tại sao là cô đây?
Nhìn Viên Hi Hành, Ương Nại thận trọng hỏi: "Anh thật ra thích Ương Tê có
phải không? Chị ấy vừa đẹp, lại thông minh, lại ưu nhã."
"Anh chỉ coi Ương Tê là em gái."
"Nhưng dáng dấp của em và Ương Tê giống nhau."
“Dáng dấp em và Ương Tê không giống nhau, cho dù ngồi bất động, anh cách mười kilômet cũng có thể phân biệt, chớ nói chi là thói quen và hành động
đều hoàn toàn khác nhau."
"Tại sao lại là em?"
"Vì anh
thích em, Ương Tê rất ưu tú, không sai, nhưng anh ở chung một chỗ với em lại cảm thấy thoải mái hơn, em có nhớ chúng ta thường ra đê ngồi cả một buổi chiều, ở trong mắt người khác nói chúng ta rất kỳ quái, nhưng anh
lại không cảm thấy như vậy, anh rất quý trọng những thời gian đó."
Có thật không?
Cô có thể tin tưởng sao?
Ương Nại vẫn cho là tình cảm của cô dành cho Viên Hi Hành tình cảm đơn
phương, cô thích anh, anh thích Ương Tê, cả đời sẽ không có kết quả,
nhưng hiện tại anh lại nói cho cô biết "Anh thích em", rất khẳng định,
hoàn toàn không hoài nghi.
Cảm giác kia giống như cô cùng ông
trời nói "Cho ta hai trăm vạn", bầu trời đột nhiên đáp xuống mã số hóa
đơn, làm người ta không dám tin, mặc dù là chuyện tốt, nhưng bởi vì quá
đột nhiên cho nên ngược lại có vẻ không thành thật.
"Thật ra, anh theo đuổi không được Ương Tê hạ thấp tiêu chuẩn!? Nói cho anh biết, em
không tùy tiện như vậy, em mặc dù không xuất sắc như Ương Tê, nhưng là
em chính là em, em sẽ không là người thế thân, cho dù đối tượng là anh
cũng vậy. . . . . ."
Ương Nại vừa đi, vừa nói không ngừng, Viên Hi Hành đột nhiên nắm cánh tay cô, xoay người liền cúi môi hôn xuống.
Lưỡi linh xảo thăm dò vào môi của cô.
Ương Nại ngơ ngác, chỉ có thể mặc cho anh hôn, hôn, hôn. . . . . .
Gió biển mằn mặn, thanh âm sóng biển bên tai, nụ hôn của anh thật dịu dàng, hơi lạnh trong không khí biến thành nhiệt độ ngọt ngào. . . . . . Cảm
giác đã từng quen biết. . . . . .
Ương Nại mở to mắt, cô nhớ ra.
Viên Hi Hành hôn cô, ở đây, ở đây. . . . . . Thời điểm.
Trải qua năm kiếp, Ương Nại rốt cuộc miễn cưỡng thi lên đại học ở tuổi hai mươi mốt, học viện thánh Mary hệ tiếng Trung.
Một mặt là điểm số không cao, mặt khác giới thiệu vắn tắt hấp dẫn người ta, cảnh sắc tươi đẹp, bãi biển trong xanh, sân trường rộng lớn. Ấn tượng
trường học hoa lệ, vì vậy Ương Nại không suy tính lâu.
Khi đó,
Ương Tê đã học đại học năm thứ tư, Viên Hi Hành sớm xuất ngũ, đang nhận
đề cử tiến vào văn phòng luật sư mới nổi lên gần đây.
Ương Tê đã trưởng thành, Viên Hi Hành. . . . . . Đã hoàn toàn là người có địa vị trong xã hội.
Không biết anh vội cái gì, luôn đi sớm về trễ, ngay cả cha Thẩm cũng cảm thấy như vậy.
Có một lần, lúc ăn cơm tối, ha Thẩm đột nhiên nói: "Viên Hi Hành gần đây
ít tới nhà chúng ta như vậy? Trước kia không phải 1~2 ngày tới đây một
lần sao? Gần đây rất bận à?"
Đối mặt ánh mắt cha Thẩm đột nhiên quay tới, Ương Nại có chút không giải thích được, "Sao lại nhìn con?"
"Các con không phải đang “quen nhau” sao?"
Ương Nại đang uống nước, vừa nghe đã sặc, "Chúng con. . . . . . Không có."
"Cha không có ý ngăn cản các con, đứa nhỏ này Viên Hi Hành rất tốt, cha rất thích."
Con so với cha còn thích hơn, Ương Nại nghĩ.
Nhưng không có là không có, người có thể có tình cảm, nhưng không thể tự mình đa tình, hơn nữa ngộ nhỡ miệng cha mất khống chế truyền đi, nói không
chừng cô và Viên Hi Hành ngay cả bạn bè cũng làm không được.
"Các con tưởng rằng cha thật không biết à." Cha Thẩm lộ ra biểu tình "Quá
khinh thường cha", "Nhìn nó thường tới nhà chúng ta như vậy đã biết, nó
không có hứng thú với hoa, nếu không phải là vì theo đuổi con gái của
cha, người nào sẽ phải chịu khó như vậy. . . . . ." Ríu ra ríu rít, ríu
ra ríu rít.
Đang lúc Ương Nại có chút không chịu được, Phong Linh trên cửa vang lên.(chiếc chuông nhõ treo ngay cửa ra vào)
Ương Nại vội vàng tạ này chạy ra,"Có khách tới."
Chạy đến ngoại sảnh, lúc này mới phát hiện không phải khách, là Viên Hi Hành - thời gian này anh rất bận, Ương Nại đã hơn một tháng không thấy anh.
40 ngày, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, trước kia lúc anh đi lính, thời gian bọn họ không gặp nhau còn lâu hơn, chỉ là, bây giờ cảm
giác không giống.
Viên Hi Hành véo nhẹ mặt cô, cười, "Thế nào? Không quen biết anh sao?"
“Không phải, chỉ là… " cô xem tây trang cùng Laptop của anh, "Có chút cảm giác, rất giống người khác."
"Cái gì người khác, nhìn rõ ràng đi, là anh mà."
"Em biết. Anh gần đây không phải rất bận sao? Thế nào rãnh rỗi tới đây?"
"Đưa em đi một chỗ."
"Nơi nào?" Ương Nại nhìn anh, đột nhiên cao hứng nghĩ đến chuyện xấu, "Em
hai mươi mốt tuổi rồi, muốn mang em đi thuê phòng sao?"
"Thẩm Ương Nại!"
Mặt cô bỗng chốc bị nâng lên, bên tai là thanh âm Viên Hi Hành vừa tức giận, vừa buồn cười " Học ở đâu vậy?"
"