
chưa đâu vào đâu mà đã phải chết thật sao?
Anh
chàng cơ bắp lôi Hạ Nặc Kỳ đi qua một hành lang trên vòm chạm trổ đầy hình hoa
hồng, đây chắc chắn là hội trường lớn của trường Eton.
Quan
sát tòa nhà lớn, trông nó vô cùng hùng vĩ, từng tấm thủy tinh được tạc khắc đầy
mới lạ, dưới ánh sáng chiếu rọi của mặt trời, chúng phản chiếu lại ánh sáng vô
cùng rực rỡ.
Phía
trước tòa nhà, chiếc đài phun nước nằm ở vị trí trung tâm đang phun ra từng
dòng nước mát lạnh, những viên đá cẩm thạch màu trắng trải xếp thành một con
đường ngay ngắn.
Hạ Nặc
Kỳ trố mắt nhìn.
Hội
trường của trường quý tộc có khác, so với hội trường của trường cô đang học
đúng là một trời một vực.
Đúng
lúc cô đang bị choáng ngợp bởi cảnh vật trước mắt, thì anh chàng cơ bắp vội
vàng đẩy cô vào cửa: “Mau vào đi”.
“Gì
cơ?” Hạ Nặc Kỳ loạng choạng, suýt nữa thì ngã nhào.
Nhưng
cho dù cô đi vào hội trường với bộ dạng nào, cũng không thu hút sự chú ý của
mọi người, vì lúc này bầu không khí trong hội trường đang rất là náo nhiệt!.
Tất cả
mọi người đều đứng cả dậy, nhiệt liệt vỗ tay ầm ĩ.
“Giỏi
quá! Màn trình diễn của Lam Ưng phải gọi là đỉnh của đỉnh!”.
“Sự
sống còn của Lam Ưng khiến chúng ta thấy tự hào!”.
“Lam
Ưng, em yêu anh!”.
“Chúng
tôi luôn ủng hộ bạn, Lam Ưng!”.
…
Đám
đông, kẻ nói người phụ họa ra sức khen ngợi, thậm chí có vài cô gái vì cảm động
quá mà rơi cả nước mắt, dùng đôi tay nhỏ nhắn nhè nhẹ lau khóe mắt.
Chuyện
gì vậy? Hạ Nặc Kỳ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn quanh bốn phía… Trên
khán đài nhấp nháy dòng chữ phát quang “Hội thi kịch nói lần thứ hai mươi mốt”.
Tấm màn che thêu hình con thiên nga màu xanh da trời đậm đã được kéo xuống, như
là vừa kết thúc một màn biểu diễn.
Cũng
không đến mức phải kích động như vậy chứ! Lẽ nào, vừa có diễn viên nổi tiếng
nào vừa biểu diễn ở đây sao? Hạ Nặc Kỳ trầm ngâm suy nghĩ.
“Còn
đứng ngây người ra làm gì vậy?” giọng nói bất mãn của anh chàng cơ bắp vang lên
bên tai cô, tiếp đó, một bình nước được nhét vào tay cô, “Đi mau lên, bam giám
khảo vẫn chờ cô đến rót nước bưng trà cho họ đấy!”.
“Rót
nước bưng trà? – Hạ Nặc Kỳ chớp chớp mắt không hiểu! – Sao tôi phải…”
Cô còn
chưa nói xong, anh chàng cơ bắp chẳng biết tên đã biến đi đâu mất, lúc đó trên
sân khấu, màn che cũng được kéo lên.
“Màn
biểu diễn tiếp theo là của một trong những thí sinh nằm trong top sẽ được giải
quán quân – Mục Dã Tình Xuyên và bạn diễn của anh ấy – Mai Khả Lâm…” qua micro,
giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình truyền đến tai mọi người trong
hội trường.
“Woa,
Bạo Long điện hạ diễn rồi!”
“Chờ
lâu quá! Được cùng anh ấy biểu diễn thật là hạnh phúc!”
…
Tiếng
của người dẫn chương trình vừa dứt, người xem ào lên từng đợt, may mà tâm lí
của người dẫn chương trình cực kì tốt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi không
khí ầm ĩ huyên náo này, điềm tĩnh giới thiệu hết, rồi mới từ tốn rời khỏi sân
khấu.
Có
tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, trong nháy mắt, tất cả mọi người trở nên yên
lặng.
Hạ Nặc
Kỳ giơ bình nước lên nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt một cách kinh
ngạc, cô hét lên đầy oan ức: “Tôi không phải đến đây rót nước trà! Này…”
“Suỵt!”
Ban
giám khảo ngồi thành nửa vòng tròn, ba vị giám khảo ngồi ở chính giữa, mặt
nghiêm nghị nhìn cô tỏ ý bảo cô yên lặng.
Hạ Nặc
Kỳ chẳng biết làm thế nào nên cúi đầu xuống.
Ai có
thể nói cho cô biết, chuyện gì đang xảy ra không? Rất chi là kì cục vì bỗng
dưng, cô bị bắt đến đây rót nước bưng trà cho ba vị này, rốt cuộc thì cô đã đắc
tội với ai mà phải ra nông nỗi thế này?
Bây giờ
cũng tìm không thấy anh chàng cơ bắp đã lôi cô đến đây, xem ra, cô đành phải
giúp một tay vậy, đợi đến khi màn biểu diễn này kết thúc sẽ tính sau.
Sau khi
quyết định, Hạ Nặc Kỳ liếc nhìn bộ mặt còn xám xịt hơn cả đáy nồi của bam giám
khảo, cô ngượng nghịu cười một cái, rồi chạy nhanh ra chỗ máy rót nước gần đó,
chuẩn bị rót nước vào đầy bình.
Đúng
lúc cô đến chỗ máy rót nước, đột nhiên cảm thấy đằng sau có một ánh mắt bỏng
rát đang nhìn về phía cô. Cô vội quay lại để tìm, nhưng không thấy gì cả.
“Có lẽ
tại mình đa nghi quá.” Cô nhủ thầm, quay lại tiếp tục rót nước, bắt đầu hãm
trà.
02
Để hòa
chung vào không khí, chiếc đèn sáng rực trên sân khấu đã chuyển sang màu vàng
cam ấm nóng, không khí được bao trùm bởi mùi hương thơm ngát đang lan tỏa từ
đóa hoa trắng nằm trong tay nữ diễn viên chính trong vở kịch, mùi thơm dìu dịu
khiến cho mọi người đều cảm thấy thoải mái và tươi tỉnh.
Trong
tiếng nhạc lãng mạn, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, nam diễn viên chính
nhẹ nhàng từ sau cánh gà đi ra, đến bên cạnh nữ diễn viên chính, dưới sân khấu
bỗng chốc sôi nổi hẳn lên.
“Woa!
Cứu tôi với, tôi chết ngất trong vẻ đẹp của anh ấy mất.”
“Mục Dã
Tình Xuyên, em yêu anh! A a a…”
Sự xuất
hiện của anh ta, khiến cho không khí bỗng chốc sôi sục như có một luồng nhiệt
chạy qua, Hạ Nặc Kỳ cũng không thể không nín thở, nhìn chăm chăm vào anh ta.
Mặt của cô bỗng nhiên ửng đỏ lên trông đẹp như bầu trời lúc hoàng hôn, tim cô