Old school Easter eggs.
Hẹn Ước

Hẹn Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323845

Bình chọn: 8.5.00/10/384 lượt.

kế

hoạch hợp tác phòng chống ma túy với chính phủ Myanmar, thành lập ba văn phòng tác chiến tại ba vùng biên giới Thụy Lệ, Đằng Trùng và Nam Tán.

Lần hành động này, chính là lần đầu họ hợp tác với cảnh sát Myanmar tại

châu Đức Hoành, cấp trên đã chỉ thị, phải một lưới tóm gọn để tạo tiền

đề.

Núi rừng yên tĩnh, ánh trăng trong như nước.

Chỉ có giao dịch ở núi Ba Tiêu đang tiến hành đâu vào đấy.

Chuyện bắt quả tang bọn buôn ma túy phải dùng cách bắt tận tay, nếu hàng không cầm trong tay thì không thể định tội.

Tâm trạng Trần Minh Sinh cực kỳ phức tạp, anh rất căng thẳng, nhưng lẫn trong sự căng thẳng là một thoáng yên lòng.

Tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc trong ngày mười bốn.

Mười lăm sẽ đoàn viên.

Anh có nhà.

Trong ngôi nhà đó có một cô gái đang chờ đợi anh.

Giao hàng và tiền xong, Lưu Vĩ cùng vài người xách vali lên vội vàng rời đi.

Một tiếng súng đột ngột vang lên bên biên giới Myanmar, một người trong đám của Rắn Chín Đầu té nhào về phía trước.

“Mẹ kiếp!”

“Lùi lại mau!”

Đám người Lưu Vĩ chạy vọt lên, cùng lúc đó tiếng súng vang lên dồn dập, đám vũ trang của Rắn Chín Đầu điên cuồng nổ súng, yểm trợ rút lui.

Có người điên cuồng hét: “Ném hàng đi! Ném đi!”

“Ném con mẹ mày.”

Quách Tử tức điên rống lên, trong tiếng súng hỗn loạn, chân trái hắn ta khuỵu ngã, quỳ rạp xuống đất, đau đớn tru lên.

Ngô Kiến Sơn đã ném hàng đi chạy trước chợt chửi thề một câu rồi quay lại

kéo Quách Tử. Lưng của hắn ta nằm trong phạm vi tầm ngắm của Trần Minh

Sinh.

Ánh mắt Trần Minh Sinh tối lại, anh lạnh lùng, bình thản mở chốt an toàn của súng, đặt ngón tay trên cò súng.

【Cậu cũng biết, từ sau khi vợ tôi sinh con, mẹ nó tôi chỉ đành chấp nhận số mệnh. 】

Chữ thập mục tiêu nhắm vào vị trí đầu gối Ngô Kiến Sơn… Anh bóp cò súng.

Trong làn mưa bom bão đạn, một chiếc xe Lexus đen giống như một cái lô cốt

xông thẳng ra, mục tiêu nhắm tới là hai cái vali chứa hàng mà Quách Tử

và Ngô Kiến Sơn ném lại. Trên đỉnh xe là họng súng tối om, xả súng không thương tiếc.

Nhiều kẻ bỏ mạng.

“Anh Danh! Yểm trợ em!”

Lưu Vĩ kêu lên, lấy vali chắn trước người, chạy vọt tới chỗ Trần Minh Sinh. Có một chiếc xe đậu phía sau Trần Minh Sinh không xa, đó chính là

phương án rút lui tốt nhất đã sắp xếp trước đó.

Lưu Vĩ rất khỏe, gã chạy rất nhanh.

Gã nhắm đúng vị trí Trần Minh Sinh, Trần Minh Sinh vừa muốn xoay người ngồi dậy, bỗng phát hiện điều bất thường.

Sự bất thường này do kinh nghiệm của anh cảnh báo, giống như một sợi tơ nhện khẽ khàng rung lên, khiến anh ngoảnh đầu lại…

Lưu Vĩ.

Ngay từ đầu ánh mắt Lưu Vĩ chưa từng rời khỏi anh. Trên khuôn mặt hoàn toàn

biến dạng của gã dần dần hiện lên một nụ cười hung tợn.

Trần Minh Sinh theo phản xạ muốn xoay tay lấy súng, nhưng không kịp nữa, Lưu Vĩ toét miệng, cười to.

“Anh Danh! Anh Danh…!”

Trần Minh Sinh không tài nào đoán được, sự căm hận của Lưu Vĩ với anh đã

ngấm vào xương tủy, khi gần đến đường cùng, điều đầu tiên gã nghĩ tới

không phải là chạy trốn mà là trả thù anh!

Mắt Lưu Vĩ đã đỏ ửng,

dùng hai chân đè mạnh chân Trần Minh Sinh lại. Trần Minh Sinh cũng liều

mạng với gã, gân xanh nổi cuồn cuộn trên bắp tay.

“Lưu Vĩ, cảnh sát tới nơi rồi, mẹ kiếp, mày điên rồi à?”

Lưu Vĩ cười hắc hắc, vết sẹo trên mặt càng hung dữ đáng sợ.

“Anh Danh à, tao có chân, sẽ chạy nhanh thôi. Còn mày thì không được, ha ha…”

Chiếc Lexus của Bạch Cát vơ lấy hai vali hàng liền lùi lại ngay tức khắc. Có

người đập cửa quát to: “Lưu Vĩ, con mẹ nó mày làm gì đó! Mau đi đi!”

Trần Minh Sinh thừa cơ Lưu Vĩ phân tâm, anh dùng hết sức đấm một cú vào bụng Lưu Vĩ, gã thét lớn, sức trên cánh tay cũng lỏng ra. Trần Minh Sinh

xoay mạnh, đè Lưu Vĩ xuống đất, anh bóp cổ Lưu Vĩ, hai người giằng co

tại chỗ.

Lưu Vĩ bị bóp cổ mặt chuyển sang màu gan heo, tay hắn

đang quờ quạng, thế nhưng ánh mắt gã không hề hoảng sợ, gã mở miếng hít

thở phì phò, nước miếng văng hết lên mặt Trần Minh Sinh.

Sức lực Lưu Vĩ dường như lỏng lẽo trong phút chốc.

Chân Trần Minh Sinh không chống được lâu, anh muốn tốc chiến tốc thắng, anh giơ nắm đấm lên đập mạnh vào mũi gã.

Cú đấm của anh khiến xương mũi yếu ớt của gã biến dạng trong phút chốc,

Lưu Vĩ nghiêng mặt sang một bên, máu tuôn ra từ xoang mũi và miệng.

Trần Minh Sinh tính chế ngự gã, nhưng bỗng nhiên cảm thấy bắp đùi tê buốt.

Thoáng chốc, Trần Minh Sinh nhận thấy một cảm giác mát lạnh trước giờ chưa

từng có truyền tới từ bắp đùi như gió rung chớp giật đánh úp toàn thân

anh. Mười đầu ngón tay của anh run rẩy dữ dội, cả da đầu cũng run lên

bần bật.

Trong khoảnh khắc đó, kinh nghiệm từng hít ma túy trước đây của anh mách bảo, khiến anh nhận ra —

Lưu Vĩ đã tiêm ma túy vào người anh.

Chẳng trách khoảnh khắc vừa rồi gã bỗng buông lỏng. Thì ra gã đang tìm vị trí, nhắm đúng vị trí…

Một vòng tuần hoàn của máu trong cơ thể người chỉ là hai mươi giây.

Dung dịch heroin có độ cao tinh khiết truyền vào từ tĩnh mạch Trần Minh

Sinh, trong phút chốc xuyên vào trái tim, đầu óc và trung khu thần kinh

của anh.

Anh không còn bao nhiêu thời gian để suy nghĩ, anh dùng chút ý