XtGem Forum catalog
Hẹn Ước

Hẹn Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323820

Bình chọn: 9.5.00/10/382 lượt.

thức còn sót lại duỗi tay và chân ra tóm chặt lấy Lưu Vĩ.

Đôi mắt Trần Minh Sinh đăm đăm nhìn phía chân trời, dưới ánh trăng lạnh lẽo trắng bệch là những bông hoa tuyết đang bay.

Tuyết rơi lả tả, đốt cháy bầu trời.

Lưu Vĩ đấm liên tục vào mặt, ngực, bụng của anh: “Tao chém chết con mẹ mày! Đồ chó má! Con đĩ mẹ mày…”

Lưu Vĩ liều mạng tách ngón tay anh ra, rốt cuộc gã cũng rút chân ra được,

gã đá mạnh vào đầu Trần Minh Sinh, rồi xách vali chạy về phía chiếc xe.

Lúc gã mở cửa xe, một viên đạn bắn xuyên qua tim gã thật chính xác.

“Anh Sinh!”

“Mẹ kiếp, đừng nhúc nhích—! Tiêm naloxone ngay! Đây là người của chúng ta—! Người của chúng ta—! Nhanh lên! Các anh, đi tiếp ứng đội hai, bọc đánh

xe Bạch Cát!”

Tiếng súng hỗn loạn, mùi máu tươi đậm đặc. Bóng người đan xen, những tiếng la hét liên tục.

Nhưng tất cả mọi thứ đều không liên quan với Trần Minh Sinh nữa.

Đồng tử của anh thu nhỏ đến cực hạn, màu da bắt đầu chuyển sang tím. Anh

trừng trừng nhìn vầng trăng lạnh lẽo treo phía chân trời, môi anh mở ra

rồi khép lại. Vẫn cứ mấp máy không thôi.

Tất cả mọi cảnh tượng đều trở nên rối loạn.

Nó giống như một giọt mực rơi vào trong nước, chỉ phút chốc giọt mực tan

ra. Màn sương càng lúc càng dày, cuối cùng xoay tròn tụ lại một chỗ, sau đó bùng nổ mạnh mẽ.

Ở nơi sâu thẳm nhất, nơi tận cùng của các cảnh tượng, có một hình ảnh rất bình yên tĩnh lặng.

Ở sân sau vắng vẻ trong ngôi chùa, có một cô gái đang cúi đầu cầu nguyện.

Trăng mười bốn, sắp tròn nhưng chưa thể đoàn viên…

* Câu cuối cùng trong nguyên bản là trăng mười bốn sắp tròn nhưng chưa

tròn, chữ tròn trong tiếng Trung là圆, còn chữ đoàn viên là 团圆, vẹn tròn

cũng có nghĩa là đoàn viên, nên MDH dựa vào ý khúc trên edit thành chưa

thể đoàn viên cho hợp ngữ cảnh.



May mà giải độc kịp lúc, nhưng vẫn không thể tránh khỏi tổn thương, vì nó đã xâm nhập vào xương tủy.

Trần Minh Sinh nằm trong một phòng bệnh đơn, lúc Dương Chiêu đẩy cửa ra, anh đang nghỉ ngơi.

Văn Lỗi đứng bên cạnh khẽ nói với Dương Chiêu: “Trạng thái tinh thần của anh ấy không ổn lắm, vẫn thường xuyên hôn mê, chị…”

“Để tôi ở lại với anh ấy một lúc.” Dương Chiêu nói.

Văn Lỗi gật gật đầu, xoay tay đóng cửa lại.

Cậu tựa trên cánh cửa tựa như mất hết sức lực.

Cậu vẫn còn nhớ cảnh tượng hôm cấp cứu Trần Minh Sinh. Chú Từ giống như hóa điên, gào thét trong bệnh viện, đến cả đánh rơi một chiếc giày chú cũng không biết.

Đêm đó rất tối, tối tăm hơn bất kỳ đêm nào khác trên đời.

Có một dãy ghế bên ngoài phòng cấp cứu, nhưng không một ai có thể ngồi

yên. Chú Từ đấm mạnh lên tường phòng bệnh, từng tiếng nện giống như

tiếng sấm rền vang. Bác sĩ, y tá trong bệnh viện bước ra, họ trông thấy

một đám người ăn mặc bẩn thỉu, họ bảo ngăn chú Từ lại, chú nghẹn ngào

ngồi xổm trước cửa phòng cấp cứu, đôi tay run rẩy ôm chặt khuôn mặt

mình.

Có bốn người cùng đến bệnh viện, ngoại trừ chú Từ và Văn

Lỗi, còn có một người cũng đi theo họ. Văn Lỗi không dám ở lại, cậu lấy

cớ đi toilet.

Cậu vẫn nhớ khuôn mặt Trần Minh Sinh, nhớ khoảnh

khắc anh nắm chặt tay cậu. Lúc đó nét mặt anh đã hơi mê man nhưng anh

vẫn bảo mọi người—

“Bắt lấy bọn chúng.”

Văn Lỗi khóc tức tưởi trong toilet.

Bị tiêm trực tiếp loại ma túy với độ tinh khiết cao như vậy vào cơ thể, sống chết của Trần Minh Sinh chẳng thể đoán được.

Hơn nữa, dù anh được cấp cứu kịp thời, nhưng bị sốc thuốc như vậy không thể tránh khỏi cơ thể bị tổn thương nặng nề. Sẽ có rất nhiều di chứng không thể đoán trước đi theo anh cả đời.

Cả đời.

Văn Lỗi nghĩ

tới Trần Minh Sinh, điều cuối cùng cậu nghĩ không phải là chiến tích anh hùng của anh, mà là một ngày mùa đông nào đó, Trần Minh Sinh và cậu

cùng ngồi trong căn phòng nhỏ trong khách sạn. Anh ngồi hút thuốc bên

cạnh cậu, sau đó anh giành lấy máy tính của cậu rồi mở chương trình dự

báo thời tiết tìm thành phố của Dương Chiêu.

Sau đó, anh ngắm nhìn biểu tượng bông tuyết nho nhỏ, lặng im không nói.

Văn Lỗi vặn vòi nước hết mức, che giấu tiếng khóc nức nở của mình.

Dương Chiêu bước đến bên giường Trần Minh Sinh.

Đã mấy tháng rồi?

Dương Chiêu tự hỏi thầm cũng như đang hỏi anh.

Cô không nghĩ ra đáp án ngay lập tức, nhưng có hề gì, cô có rất nhiều thời gian, cô có thể ngồi xuống rồi từ từ nghĩ.

Dường như chưa tới nửa năm, là bốn hay năm tháng?

Nhưng tại sao anh lại biến thành thế này?

Cánh tay Trần Minh Sinh để ngoài chăn, Dương Chiêu nhìn một lát, cô chậm chạp nâng tay mình lên nắm lấy tay anh.

Cánh tay vẫn rất rộng lớn, rất ấm áp nhưng giờ đã không còn sức lực.

Trần Minh Sinh gầy đi rất nhiều.

Sắc mặt anh rất tệ, vô cùng tệ.

Trên đầu anh còn quấn một lớp băng gạc dày, khuôn mặt chi chít vết thương.

Tóc của anh dường như đã dài hơn một chút, che khuất cả hàng lông mày, đôi mày hơi nhíu lại, đôi môi khô nứt nẻ.

Tay Trần Minh Sinh bỗng giật giật.

Dương Chiêu căng thẳng, cô nghĩ anh đã tỉnh. Sau đó mới biết, đó là cơn co giật trong vô thức của anh.

Cô nhanh chóng phát hiện, tay anh co giật rất nhiều lần. Không biết Dương

Chiêu đã ngồi bao lâu, khi tay Trần Minh Sinh run lên từng đợt,