
i gian bảy, tám phút ngắn
ngủi, cô lại cảm thấy giống như đã đợi mấy năm rồi.
Mạnh Mạn đi xuống con đường hầm, chỗ này hai bên còn
có một dãy các sạp hàng đang bán đồ, người đi lại không ít, nhưng cô vừa nhìn
đã thấy ngay Tiểu Tiểu và Tất Mặc Kỳ.
Mạnh Mạn như thoát được gánh nặng, kích động đến mức
tay cũng run lên, cô cẩn thận nhìn xung quanh, từ từ đi về phía bọn họ.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn Mạnh Mạn đứng yên trước một sạp
hàng ở trước mặt, hình như đang nhìn ngắm các sản phẩm bày bán. Chúc Tiểu Tiểu
đi đến, đứng bên cạnh cô. Mạnh Mạn vừa hỏi giá, vừa đưa một món đồ trên giá
hàng hóa đến trước mặt Chúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu cũng duỗi tay ra cầm mấy
món đồ chơi nhìn nhìn. Khi tay của hai người chạm nhau, một chiếc bình nhỏ nhắn
được nhét vào lòng bàn tay Tiểu Tiểu.
Mạnh Mạn cầm một món đồ lên nói: "Chính là nó
đó".
Chúc Tiểu Tiểu thu tay lại, đặt chiếc bình nhỏ vào
trong túi. Cô có chút không dám tin, cô lấy được rồi, thuận lợi lấy được rồi,
nhưng trái tim cô vì sao vẫn còn kinh hoảng thế này?
Mạnh Mạn quay người đi, Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra một
lát, bước về một hướng khác. Tất Mặc Kỳ đột nhiên ép vào một góc, lúc anh rời
khỏi, một người đàn ông nhắm mắt ngồi ngã ở đó, trên cổ có hình xăm.
Tất Mặc Kỳ đuổi theo Chúc Tiểu Tiểu, nhỏ tiếng nói:
"Chắc là không còn nữa". Nhưng lúc này Ray lại thông báo một tin
không tốt: "Hai người chú ý, Bắc Âm Vương ở trên quảng trường, tôi nhìn
thấy ông ta rồi. Còn có Boss, đang chạy về bên này, anh ấy cũng sắp đến rồi.
Hai người đó đều là thật, không phải thú biến hình".
Ba người trong đường hầm đi bộ đều sững lại, điện
thoại của Tất Mặc Kỳ có cuộc gọi đến, là Tề Nghiên La: "Em không ngăn được
Cửu Thiên Huyền Nữ, bà ấy muốn đích thân đi bắt Mạnh Mạn hỏi tội. Mọi người cẩn
thận, không thể để bà ấy biết chuyện hóa ma. Cho dù chỉ có một phần vạn khả
năng, bà ấy cũng không thể bỏ qua cho anh em".
Lúc này Mạnh Mạn đột nhiên đi về phía Chúc Tiểu Tiểu,
khi qua bên cạnh cô, nhỏ tiếng nói: "Tôi lên trước dẫn dụ Bắc Âm Vương,
hai người tìm cơ hội rời đi".
Manh Mạn không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng, khi đến
cầu thang của con đường dưới đất đột nhiên xoay người, mỉm cười một cái với
Chúc Tiểu Tiểu, dùng khẩu hình nói hai chữ: "Bảo trọng!". Nói xong
hai chữ đó, cô lại cười, nụ cười rất đẹp, nhưng có mấy phần ý vĩnh biệt
Chúc Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy chân tay lạnh ngắt, nụ
cười của Mạnh Mạn in sâu trong tâm trí cô. Lúc đầu khi cơn mưa lớn ập xuống, cô
xông vào Waiting, chào đón cô chính là nụ cười xinh đẹp đó. Cốc đồ uống màu tím
nhạt, câu nóí "Thời khắc gặp ma" nhẹ nhàng, đến hôm nay cô vẫn còn
nhớ rõ.
Chúc Tiểu Tiêu có chút hoảng hốt, cô rất muốn lớn
tiếng nói: "Chị Mạn đừng đi", nhưng chẳng thốt ra được lời nào. Sau
đấy sự việc sẽ phát triển ra sao, cô thực sự không dám nghĩ tới.
Mạnh Mạn mất hút trong tầm mắt của Chúc Tiểu Tiểu, Tất
Mặc Kỳ vỗ vai cô, nói: "Cửu Thiên Huyền Nữ sắp đến rồi, Mạnh Bà rời khỏi
vị trí làm việc của mình, Cửu Thiên Huyền Nữ muốn đích thân bắt cô ấy về trị
tội, tôi phải đi xử lý một chút, không thể để bà ấy có cơ hội tra ra được
chuyện hóa ma này. Nghiêm Lạc nếu như đến rồi, cô đưa anh ấy về nhà. Chuyện ma
độc và nước Tỉnh tuyền, để sau chúng tôi lại tìm cô". Biểu cảm của anh
nghiêm túc, nói xong liền rồi đi.
Chúc Tiểu Tiểu đờ đẫn đứng ngây tại chỗ, qua một lát
đột nhiên nảy ra thắc mắc. Xử lý? Cái gì gọi là xử lý? Cô vừa muốn hỏi Ray bên
ngoài tình hình thế nào, thì nghe thấy Ray nói lớn: "Tiểu Tiểu, Boss đi
xuống con đường hầm đó rổi".
Chúc Tiểu Tiểu còn chưa kịp trả lời, thì nghe thấy
tiếng gọi lo lắng của Nghiêm Lạc: "Heo Con!".
Cô quay đầu lại, lập tức được chìm vào một vòng ôm ấm
áp. "Em không sao chứ? Vì sao tim đập dữ dội như thê?"
Trái tim Chúc Tiểu Tiểu ấm áp hơn, trong chốc lát cảm
thấy mắt cay sè, cô thò tay vào túi tắt điện thoại đi, ôm lấy Nghiêm Lạc nũng
nịu: "Boss, em nhớ anh". Thành ma thì thành ma, cô sẽ cứu anh, sẽ ở
bên cạnh anh.
"Ừ, hừ." Nghiêm Lạc lần này không chịu bỏ
qua. Anh kéo Chúc Tiểu Tiểu ra cẩn thận đánh giá một lượt xác nhận cô không
sao, lúc này mới dắt cô từ từ đi lên quảng trường.
"Em muốn về nhà, Boss."
"Được." Nghiêm Lạc thay cô chỉnh lại áo
ngoài, vuốt vuốt tóc. "A La và A Mặc sao lại vứt em ở đây một mình? Đã xảy
ra chuyện gì? Vừa rồi em sợ cái gì vậy?"
Chúc Tiểu Tiểu hôm hay tâm tư rất mẫn cảm, không kìm
được suy đoán, chẳng biết trong lời nói của Boss có phải mang ý thăm dò không.
Cô không đáp mà hỏi ngược lại: "Boss, anh làm sao lại đến, làm sao biết
được em ở trong đường hầm đi bộ?".
"Anh đang ở gần đây đợi em, cảm giác thấy em
hoảng sợ, liền đi đến. Tim em đập rất dữ dột rất ồn." Anh nói thản nhiên,
khiến Chúc Tiểu Tiểu nghe mà trong lòng ngọt ngào, lại ôm lấy anh. Đây là Boss
của cô, Boss cô yêu thương nhất.
Nghiêm Lạc lại nói: "Em đeo đá tinh hồn của anh,
anh liền có thể biết em ở đâu. Lúc đầu em bị bắt cóc, trên người anh có vết
thương, khoảng cách xa quá nên không cảm giác được. Sau đó tìm thấy tòa nhà
kia, anh tìm thấy đá tinh hổn trư