
ng để hưởng, đúng không?
Trong lúc này, A
Nan bởi vì sự khẩn trương của mọi người trông giữ không hề rời dù nửa bước,
cũng nghe được tin tức mà mang về, nghe nói bên trong đổ phường đều đang cá cược
tỷ lệ mình không thể sống quá khỏi hôn lễ chênh lệch 1/100, (Đặt 1 thắng 100) A
Nan dở khóc dở cười.
“Tiểu thư, người
bên ngoài thật sự là rất quá mức, dám lấy mạng sống của tiểu thư ra đặt cược!
Đúng là phải nên bẩm báo Thừa tướng đại nhân, để đại nhân dẫn người đến niêm
phong hết mấy đổ phường này mới được.” Như Thúy tức giận bất bình nói.
A Nan ngồi ở trên
ghế nằm phía trước cửa sổ, chống cằm xem Như Thúy phẫn nộ xoay quanh vòng ở
trong phòng, tò mò hỏi: “Như Thúy, em tin ta sống qua khỏi hôn lễ này sao?”
Vẻ mặt Như Thúy
có chút khó xử, rất muốn trảm đinh tiệt thiết nói “Tin”, nhưng truyền thuyết khắc
thê tuyệt tử của Túc vương quá lợi hại, làm cho nàng thế nào cũng nói không nên
lời. A Nan thở dài, cũng không khó xử nàng ấy nữa.
“Nhưng mà tiểu
thư đừng lo lắng, Như Thúy sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tiểu thư, nếu như tiểu thư
thật sự bất hạnh… Như Thúy cũng sẽ suốt đời không lấy chồng, thắp hương bái Phật
niệm kinh, chép kinh cầu nguyện cho tiểu thư.” Như Thúy nhanh chóng biểu lộ sự
trung thành tuyệt đối của mình.
A Nan trợn trắng
mắt liếc nàng một cái, “Nha hoàn trung thành không phải nên cùng chết với chủ
nhân sao?” Đây mới là biểu hiện điển hình của tỳ nữ trung thành đó.
“Sao có thể chứ,
tiểu thư, nô tì còn chưa sống đủ mà.” Như Thúy thập phần thành thật nói, vẻ mặt
ngốc ngốc: “Hơn nữa nếu em chết luôn, ai sẽ chép kinh niệm phật cầu siêu cho
ngài. Tiểu thư, hay là em đến đổ phường đánh cược, đặt cược tiểu thư ngài có thể
sống qua hôn lễ, hơn nữa ngay cả đêm động phòng hoa chúc cũng có thể qua luôn,
được không?” Nha hoàn lấy lòng nói.
A Nan giả bộ nổi
giận đùng đùng đánh tiểu nha hoàn một chút, lời nói phóng túng như vậy, dám lấy
mạng của nàng ra đánh cược, không đánh nàng ấy xả giận không được mà.
Bị nhiều người đều
đặt cược mình không thể sống quá một tháng, trong lòng nàng cũng có chút khó chịu,
nên có thể vung tay vung chân một chút, hiển nhiên nguyện ý.
Bởi vì hôn sự của
A Nan, những người con gái đã xuất giá của Thừa tướng gia đều đã trở lại, ngay
cả vài vị huynh trưởng thường xuyên ở bên ngoài cũng cùng nhau trở về, nhóm
huynh trưởng bởi vì lớn tuổi cũng không thân với A Nan lắm, lời nói an ủi gì
cũng không nói nên lời, chỉ có thể lấy hành động tỏ vẻ ủng hộ A Nan. Mà ba vị tỷ
tỷ của A Nan thì nhanh hơn, người người đi qua cùng A Nan làm công tác chuẩn bị
tư tưởng, ý bảo A Nan mặc dù đối mặt tử vong cũng phải giữ gìn thanh danh cho
phủ Thừa tướng.
A Nan: =__=! Các
nàng rốt cuộc trở về làm gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ thật sự là xem nàng khi nào thì
chết?
Một tháng thời
gian thật sự là không đủ, A Nan căn bản không có khả năng tự may lấy giá y cho
mình, hơn nữa nữ hồng của nàng cũng chỉ có thể xem, thật sự là không bản lĩnh
làm. May mắn Lục phủ có tú nương riêng, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, nhất định phải
may cho xong bộ giá y của Vương phi nương nương. Mà Thừa tướng phu nhân lại bận
rộn đến mức gần như chân không ngừng, chờ tới gần hôn lễ, đột nhiên phát hiện
còn làm thiếu một việc.
A Nan bị Thừa tướng
phu nhân gọi vào trong phòng, Thừa tướng phu nhân lén lút cầm quyển sách nhét vội
cho A Nan, nhỏ giọng nói: “Con có thời gian liền tự xem đi, vốn dĩ việc này hẳn
là mẹ ruột con nói với con, nhưng mẹ ruột con đã mất sớm, ta cũng trông con từ
nhỏ, nên có thể dạy con. Có cái gì không hiểu … Cũng đừng đến hỏi người khác, từ
từ rồi con sẽ biết…”
A Nan trong nháy
mắt phát hiện nét mặt của Thừa tướng phu nhân thập phần xấu hổ.
Chờ A Nan trở lại
phòng, mở ra vừa thấy, quẫn bách.
Thì ra là xuân
cung đồ cổ đại.
A Nan tỉ mỉ nhìn
một lần, không thể không thừa nhận xuân cung đồ cổ đại tuy rằng tư thế này phi
thường khoa trương, làm cho nàng hoài nghi nếu như trong hiện thực nữ nhân mà uốn
mình thành như vậy, có phải xoay đến mức gãy cả xương sống hoặc kéo giãn dây chằng
luôn không, nhưng mà người vẽ thật đúng là không tồi, màu sắc biểu tình linh hoạt,
động tác tư thế bên trong cũng thật sự là thập phần lớn mật, ngay cả địa phương
riêng tư nhất cũng vẽ rõ đến từng chi tiết vừa xem hiểu ngay, nếu tiểu nương tử
khuê các cổ đại chân chính, đã sớm đỏ mặt không dám nhìn. Mà A Nan thuần túy
đem nó trở thành vật để giết thời gian trước khi đi, dấu dưới gối, có hứng thú
thì lật xem vài lần.
Trong sự chuẩn bị
rầm rộ gióng trống khua chiêng, trong sự đếm ngược từng ngày của mọi người về mạng
sống của A Nan không biết lúc nào sẽ rụng, trong sự khẩn trương cao độ của
hoàng gia cùng Lục gia, hôn lễ rốt cục cũng bắt đầu.
Mà A Nan cũng
bình an sống đến hôm nay, mặc vào áo cưới màu đỏ, phủ thêm khăn voan đỏ, được
Thừa tướng phu nhân đưa lên kiệu hoa.
Mũ phượng khăn
quàng vai, A Nan cứ như vậy xuất giá.
Đời trước cộng
thêm đời này, A Nan rốt cuộc cảm nhận được cảm giác làm một tân nương tử.
Chỉ tiếc, tân
nương tử có “số mạng tốt” này được nhiều người đến d