
ch y phong thần tuấn lãng, mặt mày thanh nhã vô song, dung mạo phi phàm, thật sự làm cho người ta khó có thể tưởng tượng hắn là cái tên tiểu tử gây ra vụ thảm trạng động phòng vừa rồi..., A Manh mặt lại xanh đi, nàng chỉ cảm thấy chỗ hạ thể lại đau.
"Ngu Nguyệt Trác, ngươi..."
Nàng đang định hỏi ra nghi vấn trong lòng, thì đột nhiên cửa vang lên tiếng gõ, Ngu Nguyệt Trác kêu một tiếng vào đi, nàng chỉ thấy trước cửa có một nữ tử dung mạo thanh tú đang đứng.
"Dung cô nương, mời vào." Phù Cửu cung kính nói.
Cô nương kia chậm rãi bước vào, lúc này A Manh mới thấy rõ ràng bộ dáng đối phương, trên người nàng ấy chỉ mặc một cái áo ngoại sam đơn bạc, tóc vẫn chưa bới gọn gàng, bị gió đêm thổi đến hỗn độn, trong tay cầm một cái hòm thuốc, có thể thấy được tình huống lúc bị gọi đến khẩn cấp đến mức độ nào.
"A, A Nhan..." A Manh có chút lắp bắp kêu lên.
Trên mặt cô nương kia vẫn chưa hề hiện vẻ kinh hoảng hay biến sắc, nàng ấy chỉ nhẹ nhàng thản nhiên đứng ở đó, liếc mắt nhìn khắp tân phòng một lượt, rốt cục mới nhìn về phía bạn tướng quân nào đó đang ôm A Manh ở trên giường, thanh âm bình thản nói: "Cho người khẩn cấp bắt ta đến đây, là vì làm bị thương sao?" Nói xong, nhịn không được liếc liếc mắt một cái với bạn tướng quân nào đó.
Người ở kinh thành đều biết, hôm nay là ngày thành hôn của Tĩnh Viễn Đại Tướng Quân, hiện nay là lúc động phòng, là người lớn đều biết hẳn là đã xảy ra chuyện gì, nhưng nến đỏ chưa cháy hết, y nữ nàng đây lại bị người ta khuya khoắt bắt đến chỗ này, có thể hiểu sự tình không đơn giản.
"Dung cô nương, phu nhân ta, nàng ấy..." Ngu Nguyệt Trác một thân thong dong, đang muốn mở miệng.
"Ngươi đi ra ngoài đi."
"Xin mời đi ra ngoài."
Hai giọng nữ đồng thời mở miệng, ý tứ đều giống nhau.
Ngu Nguyệt Trác nhíu mi, đang muốn nói thêm gì, đã thấy A Manh nghiêm mặt tái nhợt trừng mắt với hắn, vẻ mặt nàng quật cường,hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra ngoài, miễn cho nàng kích động lại bị đau.
Chờ trong phòng chỉ còn lại có hai nữ nhân, trong lòng A Manh đầy ủy khuất đang muốn hướng người nói hết, ai biết đối phương cũng không cho nàng cơ hội, mà đem hòm thuốc phóng tới, nhanh chóng bắt lấy cổ tay nàng, thanh âm nhàn nhạt không cảm tình hỏi: "Bị đau ở đâu?"
"..." Mặt A Manh vốn tái nhợt giờ có chút đỏ ửng, nàng xấu hổ, không biết phải mở miệng như thế nào.
"À, ta đã biết."
Ngươi biết cái gì chứ ?
A Manh đang muốn hỏi, đột nhiên thân thể cứng đờ,nàng phát hiện mình bị đối phương điểm huyệt, sau đó nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ tử mặt mày lãnh đạm đem cái chăn trên người nàng lật ra một bên làm lộ ra thân thể xanh xanh tím tím của nàng. A Manh trong lòng thét chói tai, nhưng không cách nào ngăn cản đôi tay nữ tử kiểm tra khắp người nàng, thẳng đến khi hai chân của nàng bị tách ra...
"Thì ra là thế... A Manh, tướng công ngươi 'vào' sai chỗ rồi." Thanh âm nhàn nhạt không có gì gấp gáp, giống như nàng ấy đang thuật lại một chuyện rất bình thường.
"..."
Cho nên nói, đêm động phòng hoa chúc, vì bạn tướng quân nào đó thoạt nhìn thân kinh bách chiến lại đem niệu đạo trở thành hạ âm xông vào rồi động phòng sai chỗ, nên mới có thể làm cho nàng thống khổ đến vậy sao ?
A Manh trên mặt ửng hồng, hiện giờ nàng đã hoàn toàn dại ra.
Chờ huyệt đạo được giải xong, A Manh rốt cục nhịn không được nữa hét lên một tiếng, bất chấp hạ thể đau đớn nàng đem chăn cuốn vào người lần nữa. Mặc dù cùng là phái nữ, nhưng nàng cũng không có thói quen để toàn thân trần trụi cho người ta xem.
Theo thanh âm của nàng vang lên, cửa tân phòng cũng liền bị phanh một tiếng đá văng, Ngu Nguyệt Trác vọt vào, đầu tiên là nhìn người nằm trên giường một cái, thấy nàng mạnh khỏe, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không tốt nhìn biểu tình nữ tử đang thản nhiên đứng một bên.
Dung Nhan không để ý tới hắn, từ hòm thuốc lấy ra hai lọ bạch ngọc, rồi nói với A Manh : " Bình này bôi lên miệng vết thương, trong vòng 3 ngày không được sinh hoạt vợ chồng. Còn bình thuốc viên này để uống, có thể giảm bớt đau đớn của ngươi." Nói xong, nàng nói với Ngu Nguyệt Trác : "Phiền tướng quân lệnh cho vị hắc y đại ca vừa rồi đem tiểu nữ đưa trở về."
Ngu Nguyệt Trác co rút khóe miệng, kêu lên: "Dạ Nhất."
Một bóng đen từ trong bóng đêm xuất hiện, sau đó đem cô nương kia giống như khiêng bao tải mà khiêng lên vai rồi biến mất ở trong tân phòng.
A Manh không chú ý tới một màn này, lúc này nàng đang bận trừng mắt nhìn bạn tướng quân trước mắt, rốt cục nhịn không được lòng tràn đầy xấu hổ và giận dữ, mắng: "Ngu Nguyệt Trác, ngươi là tên khốn kiếp!"
Dùng nước ấm lau thân thể dính ngấy, bôi thuốc, rồi lại uống viên thuốc giảm đau, rốt cuộc A Manh mới cảm thấy mình được sống lại.
Địa phương bị xé rách phía dưới, miệng vết thương vẫn râm ran đau, tuy rằng sau khi bôi thuốc có tốt lên một chút nhưng lòng nàng vẫn tràn đầy bi phẫn trừng mắt nhìn bạn tướng quân trước giường nhíu mày không vui nào đó, căm giận trong lòng, cảm thấy vẻ hối lỗi của bạn tướng quân nào đó căn bản là không đủ thành ý, trừ bỏ lúc mới bắt đầu biết được mình ‘vào nhầm chỗ’ một cách cẩu huyết,