
vốn đang suy nghĩ tâm sự, lảo đảo một cái liền té xuống đất.
Vào lúc Ly Ương muốn tiếp xúc thân mật cùng mặt đất, thì một đôi tay khó khăn
đỡ nàng.
“Làm thế nào còn không cẩn thận như vậy?” Giọng nói bất đắc dĩ, không khỏi quen
thuộc, khiến Ly Ương có chút hoảng hốt.
“Đừng mất hồn nữa.” Phi Mặc tựa hồ không còn từ để nói với nàng, trong giọng
nói cũng tràn đầy không kiên nhẫn, nhưng bàn tay lớn của hắn lại dắt Ly Ương,
lôi kéo nàng chậm rãi đi đến phía trước.
Tay Phi Mặc, có chút mát mẻ. Ly Ương đầu gỗ, thật là không nghĩ ra gì, chỉ còn
lại một câu nói như vậy.
Tay bị Phi Mặc lôi kéo,
Ly Ương nhất thời cũng không có ý định tránh thoát. Huống chi mặc dù Phi Mặc
dắt tay của nàng cũng không dùng lực, nhưng lại rất vững chắc, hơn nữa vẻ mặt
của hắn càng giống như là đang dắt một người bạn nhỏ không hiểu chuyện.
Cho đến khi, một cô gái nhỏ xách theo một rổ hoa để bán xuất hiện ở trước mặt
hai người.
“Công tử, mua đóa hoa cho cô nương bên cạnh ngươi đi. Chỗ này của ta có mẫu
đơn, hoa thược dược, ngọc lan, hải đường... Cái gì cũng có.” Cô gái nhỏ mập mạp
có hai búi tóc nhỏ, vừa nói, đôi mắt to lại sáng ngời mong đợi nhìn Phi Mặc.
Thanh âm mềm dẻo của cô gái nhỏ phá vỡ không khí tế nhị giữa hai người, cơ hồ
đồng thời lúc cô gái nhỏ nói chuyện, Ly Ương theo bản năng bỏ tay nàng đang bị
Phi Mặc nắm ra.
Phi Mặc không có phản ứng gì, sắc mặt như thường, chẳng qua là thoáng nghiêng
đầu nhìn nàng một cái. Ánh mắt kia giống như là đang nhìn một hài tử giận dỗi,
lộ ra một dòng bao dung bất đắc dĩ, khiến Ly Ương cảm giác phản ứng này của
mình tựa hồ là quá khích rồi.
Ly Ương cắn môi, trong lòng có chút trách cứ. Lúc này ánh mắt Phi Mặc đã sớm tụ
đến trên cái rổ trong tay cô gái nhỏ. Trong ánh mắt vô cùng chờ đợi của cô gái
nhỏ, Phi Mặc khẽ mỉm cười rút ra một đóa thược dược ướt át từ trong rổ, sau đó
tiện tay móc một thỏi bạc thả vào trên tay cô gái nhỏ, “Chỉ đóa này thôi.”
Nhìn bạc trong tay, cô gái nhỏ bị làm khó, cau mày nói: “Công tử, cái này quá
nhiều, ta không có tiền lẻ.”
“Không cần thối lại, đi đi.” Phi Mặc vỗ vỗ đầu của nàng, ôn hòa cười một tiếng.
Cô gái nhỏ vừa nghe, biết hôm nay mình gặp phải công tử có tiền, trên mặt vui
mừng, vội nói: “Đa tạ công tử, Tiểu Viên chúc công tử và cô nương ngọt ngọt
ngào ngào, ân ân ái ái, đầu bạc đến già.” Tiểu Viên nói xong, liền không kịp
chờ đợi chạy đến đầu ngõ ở góc đường. Nàng phải nhanh về nhà nói cho mẫu thân
biết, hôm nay nàng gặp phải người giàu có.
Hai người ở lại tại chỗ, một người vẻ mặt trầm tĩnh, một người trên mặt lại là
tràn đầy quá nhiều vẻ mặt, lúng túng, không hiểu, im lặng... Lời nói vui vẻ
này, rơi vào trong tai hai người, tư vị trong đó cũng chỉ có bản thân hai người
bọn họ mới có thể sáng tỏ.
Phi Mặc làm như không thấy những biểu lộ trên mặt Ly Ương, ngược lại đưa đóa
thược dược đang cầm trong tay cho nàng.
“Để làm gì?” Ly Ương nhìn hắn một cái, không có nhận.
Phi Mặc lơ đễnh, “Ta là nam.”
Ngụ ý chính là, ngươi cũng không thể để đại nam nhân như ta cầm đóa hoa rêu rao
khắp nơi chứ?
Sau đó, Ly Ương tự nhiên thò tay tiếp nhận đóa thược dược này. Như vậy mà không
nhận, không phải có vẻ nàng quá nhỏ mọn sao?
“Ngươi tính toán mua gì?” Phi Mặc tựa hồ căn bản không có để đoạn nhạc đệm nhỏ
kia ở trong lòng.
“Ồ, không vội, trước tùy tiện xem một chút đi.” Mới tới Lộc Thành, lòng ham
chơi của Ly Ương càng thêm nặng.
Phi Mặc gật đầu, theo nàng bâng quơ đi dạo phố. Tâm tình tế nhị lúng túng trước
đó tựa hồ cũng đã tan thành mây khói.
Mua xong lương khô đã là ban đêm, hai người trở lại Du Nhiên cư, lại phát hiện
đại sảnh vốn là trống trải đã sớm ngồi đầy, hơn nữa người ngồi đó đều có bộ
dạng lo lắng trùng trùng, xem ra phải là xảy ra chuyện gì trọng đại.
Phi Mặc và Ly Ương nhìn nhau, trước mang đồ lên lầu. Cũng may Phi Mặc sớm đặt
nhã gian Hành Vân Thủy Điều, cho nên hai người cũng không cần thảm đến đại sảnh
người người chen nhau ăn cơm.
“Tiểu nhị, đã xảy ra chuyện gì sao?” Liếc nhìn tiểu nhị đang mang thức ăn lên,
Phi Mặc vô cùng lơ đãng hỏi.
Tiểu nhị vừa nhanh nhẹn đưa món ăn lên, vừa có chút kinh ngạc nói: “Vị công tử
này, ngươi còn không biết?”
Phi Mặc lắc đầu, không nói gì, chờ đợi câu tiếp theo của tiểu nhị.
“Buổi chiều mới vừa truyền đến tin tức, nói là trên bờ sông Lan cách Lộc Thành chúng
ta không xa xuất hiện một yêu quái, rất lợi hại. Mới một buổi chiều, nghe nói
có vài chiếc thương thuyền bị nó đánh chìm, người trên thuyền chết thì chết, bị
thương thì bị thương, bị dọa cho sợ đến thật là là thảm.” Tiểu nhị có chút thổn
thức lắc lắc đầu, tiếp tục nói với hai người, “Hiện tại dòng sông bị quan phủ
đóng cửa, thuyền bè không thể thông hành, những thương nhân làm ăn này không
phải buồn chết rồi sao? Hiện tại mọi người cũng chỉ có thể mong đợi quan phủ
mời mấy Tu Chân giả đến. Sớm diệt yêu quái kia, cuộc sống này mới có thể sớm
sống yên ổn.”
“Thì ra là như vậy.” Phi Mặc nhíu mày, nhấp rượu trong ly liền không nói thêm
gì nữa.
“Hai vị từ từ hưởng dụng, tiểu nhân lui xuống trước.” Ti