pacman, rainbows, and roller s
Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326021

Bình chọn: 7.5.00/10/602 lượt.

Hạng Thành gật đầu lên tiếng.

Nghe được hai chữ “khéo léo”, Ly Ương không nhịn được run lên. Bạch Hổ vương a

Bạch Hổ vương, hai chữ “khéo léo” này tiểu nữ thật không làm nổi a! Chẳng lẽ

ngài chưa từng nghe qua chút sự tích kiêu ngạo với người của tiểu nữ ở Thanh

Khâu hay sao?

“Mẹ! Cha! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!” Mới vừa về núi Nguyên Hoa, tiếng

kêu thê lương của Ly Ương liền xông phá chín tầng trời.

“Khụ, cái này...” Át Quân lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng nữ nhi táo bạo như

vậy, lập tức không biết mở miệng thế nào.

“A Ương, ngươi cũng đến tuổi, tự nhiên sẽ có người tới cửa làm mai. Hạng Thành

con của Bạch Hổ vương này...”

“Mẹ! Con mới không tới ba trăm tuổi!” Không đợi Thấu Ngọc nói xong, Ly Ương

liền cắt đứt lời của nàng, “Mẹ không cảm thấy quá sớm sao?”

“Cho nên chúng ta không phải là không đáp ứng, nói để cho các ngươi tiếp xúc

một chút trước sao?” Thấu Ngọc cố gắng trấn an nữ nhi gần như phát điên, dịu

dàng nói, “Nếu A Ương không thích, chúng ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng.”

Cái này còn kém không nhiều lắm. Ly Ương bẹt miệng, nói: “Con không thích...”

Thấu Ngọc sửng sốt, hỏi: “Hạng Thành cũng là một nhân tài, khắp mọi mặt cũng không

thể bắt bẻ.”

“Chính là không thích. Mẹ, con là hồ ly, hắn là con cọp.” Ly Ương dẹp miệng,

khuôn mặt buồn bực.

Thấu Ngọc không có biện pháp, thở dài nói: “Mặc dù không thích nhưng cũng nên

thử tiếp xúc xem một chút. Bây giờ không được, chúng ta tự nhiên sẽ đẩy.”

Biết đây là khẳng định tránh không khỏi, Ly Ương không thể làm gì khác hơn là

gật đầu đáp ứng. Cùng lắm thì, nàng trốn đến nơi khác bỏ đi là được.



Rừng Khê Nguyệt, đình

Thương Ngô.

Trên tay đang cầm một ly trà xanh, Ly Ương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng

nhạt hóa đi cái cảm giác tượng đá kia đang tồn tại và ngồi ở phía đối diện

mình. Không sai, tượng đá kia chính là Hạng Thành con của Bạch Hổ vương. Ly

Ương xưng hắn là tượng đá bởi vì...

Người này cho tới bây giờ trong suốt toàn bộ một buổi chiều, đừng nói là một

câu nói, ngay cả một động tác, một vẻ mặt cũng không có! Cứ đoan đoan chánh

chánh ngồi ở chỗ đó, cả trà chuẩn bị cho hắn cũng không đụng, hoàn toàn chính

là một pho tượng đá. Bản thể của Hạng Thành thật sự là lão hổ trắng sao? Như

thế nào nàng lại cảm thấy bản thể người này phải là khối đá cứng a!

Hung hăng hít thở sâu mấy cái, Ly Ương chỉ không ngừng nhắc nhở mình đối phương

là lão hổ trắng hung tàn, mới có thể miễn cưỡng khống chế được đầu óc mình nóng

lên làm ra chuyện tình không lý trí. Kéo kéo khóe miệng, tận lực để cho mình

nhìn qua tự nhiên thân thiết chút, Ly Ương mở miệng nói: “Thời gian không còn

sớm, nếu không trở về, sợ là sẽ trễ.”

“Tượng đá” rốt cục cũng có phản ứng, giương mắt liếc nhìn Ly Ương, lại không

nói gì trực tiếp đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng lưng nhanh nhẹn rời đi của Hạng Thành, Ly Ương kéo khóe miệng, thâm

thiết thể nghiệm sát ý liên miên không ngừng trong truyền thuyết. Hôm nay mình

gặp phải, rốt cuộc là người nào a?! Thua thiệt lần đầu tiên nàng gặp mặt còn

cảm thấy người này thoạt nhìn rất thuận mắt, cho rằng hắn là một người tốt. Hôm

nay xem ra, thật là đôi mắt hồ ly của nàng bị mù rồi nên mới có thể cảm thấy

thuận mắt.

Rốt cuộc Hạng Thành người này vốn dĩ chính là bộ dáng này, hay do chính mình

chỉ là con hồ ly tạp nham nên không lọt được vào mắt của hắn?!

Vốn tưởng rằng bộ dạng “Tượng đá” này sẽ không trở lại, vì thế Ly Ương còn len

lén vui vẻ. Mặc dù nói xế chiều hôm nay trải qua thật sự là có chút sống không

bằng chết, nhưng nếu như có thể kết thúc đó cũng là tương đối khá. Một buổi

chiều hành hạ tổng tốt hơn nhiều lắm so với dây dưa vô tận.

Nhưng giữa trưa ngày thứ hai, cùng một canh giờ như ngày hôm qua, không có bất

kỳ sai lệch, Hạng Thành lại tới.

Ly Ương không nháy mắt nhìn chằm chằm Hạng Thành mặt không chút thay đổi ngồi

đó, chằm chằm kéo dài sắp một canh giờ. Nhưng đối phương thật giống như là

không cảm giác được, vẫn như cũ bình tĩnh ngồi. Lại thế này, lại thế này... Ly

Ương im lặng nhìn trời, trong lòng lần đầu nảy sinh một loại tâm tình gọi là

tuyệt vọng, trước mặt mình đến tột cùng là dạng sinh vật gì?

Duy nhất có điều khác nhau là, lần này không cần Ly Ương nhắc nhở, đến thời

điểm giống ngày hôm qua, Hạng Thành liền chủ động đứng dậy rời đi.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm...

Hạng Thành mỗi ngày đều đến đúng hạn, rời đi đúng hạn, trừ ngồi yên ra cũng

không nói, cái gì đều không làm. Hành động như vậy Ly Ương xem ra hoàn toàn

chính là vì hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất, mà nàng vẫn không thể không ở cùng hắn.

Tình huống như thế kéo dài đến ngày thứ bảy, thần kinh bền bỉ của Ly Ương rốt

cục cũng không chịu nổi hành hạ, gảy. Trước khi Hạng Thành đến, Ly Ương liền

chạy khỏi núi Nguyên Hoa.

Không sai, chính là trốn, hơn nữa còn là chạy trối chết.

Ly Ương cơ hồ có thể coi như là hoảng hốt chạy bừa vọt vào phòng Mộ Nghi, uống

liền hai bình trà lài Lạc Phạm rồi, Ly Ương mới hơi bình phục cảm xúc hỏng mất

của mình một chút, ngồi ở trên ghế không ngừng thở hổn hển.

Thấy bộ dạng n