
ốn
vĩnh viễn ôm nàng ở trong lòng mình. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể cảm nhận
được nàng là chân thật.
Nhân Phi ngẩn ra, cặp mắt sáng ngời hiện ra tâm tình kỳ dị. Nằm ở ngực Phượng
Hề, vẻ mặt Nhân Phi không còn vui vẻ tựa như bình thường, nhìn qua thật thấp
thỏm bất an, thậm chí là, trong nháy mắt có lùi bước. Nhưng đợi đến khi nàng
ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt của nàng đã là nụ cười sáng rỡ nhất, nàng nói:
“Phượng Hề, chúng ta trở về thành thân đi.”
“Đợi đến ca ca xuất quan, chúng ta trở về nữa, được không?”
“Tốt.” Phượng Hề ôm nàng, cười nói, “Ngươi nói cái gì cũng tốt.”
Cánh cửa khép hờ, ánh mặt
trời màu vàng chói lọi tràn vào từ khe cửa hẹp dài. Nhìn ngoài cửa sổ là ánh
nắng chiều rực rỡ như gấm vóc, Ly Ương nháy mắt, cố gắng nhớ lại tình cảnh
trước khi mình mất đi ý thức. Nàng uống rượu uống đến một nửa thì Hạng Thành
tới, sau đó nàng liền lôi kéo Hạng Thành uống, cuối cùng chính là nàng uống
nhiều quá...
Nhìn tình huống này, hiện tại cũng đã là tờ mờ tối ngày hôm sau, nàng thật là
ngủ đủ! Bất đắc dĩ lại ảo não vỗ xuống ót của mình, Ly Ương chuẩn bị đứng lên
lấy chút gì cho mình ăn, ai ngờ vừa mới đứng dậy liền phát hiện cả người bủn
rủn, không làm được gì.
Tại sao có thể như vậy? Ly Ương lại tê liệt ngã xuống trên giường, lười phải
nhúc nhích. Coi như là say rượu, cũng không phải là cái tình trạng này chứ?
Không đợi Ly Ương tiếp tục suy nghĩ nữa, cửa khép hờ nhẹ nhàng bị đẩy ra, Bạch
Nhiễm nghe được động tĩnh từ ngoài phòng đi vào.
“Sao ngươi ở đây?” Thấy Bạch Nhiễm, Ly Ương sửng sốt một chút, nàng rõ ràng là
ở trong nhà!
“Át Quân nói ngươi ngủ mê sáu ngày, gọi thế nào ngươi cũng không tỉnh, bảo ta
tới xem một chút.” Bạch Nhiễm mặt không đổi sắc đi tới bên giường, nắm cổ tay
Ly Ương lên thăm dò, trái tim nhấc lên mấy ngày cuối cùng cũng hoàn toàn để
xuống. Buông tay ra, Bạch Nhiễm nhìn gương mặt Ly Ương không vui, ngược lại
cười nói: “Ngươi đã không còn chuyện gì, sao lại ngủ sáu ngày?”
“Ta thích ngủ mấy ngày thì ngủ mấy ngày.” Đối mặt với ánh mắt cười như không
cười của Bạch Nhiễm, Ly Ương sửng sốt nuốt sống nửa câu sau “Mắc mớ gì tới
ngươi” trở về. Ghê tởm! Sao nàng lại không có tiền đồ như vậy!
Bạch Nhiễm bị biểu tình đặc sắc tuyệt luân của Ly Ương làm cho vui vẻ, trong
lòng nha đầu này nghĩ gì đều viết ở trên mặt mình. Đứng lên, Bạch Nhiễm liếc
nhìn Ly Ương còn nằm ở trên giường, nhướng mày nói: “Còn ở đó làm gì? Không có
sao thì dậy mau.”
Ly Ương tức giận nhìn hắn một cái, mặc dù tay vẫn không làm được gì, cắn răng
một cái, sửng sốt không nói tiếng nào đã dậy. Nhưng hai chân mới vừa chạm đất,
dưới chân không có đứng vững, liền thẳng tắp ngã về trước. Mắt thấy mặt của
mình lập tức sẽ phải tiếp xúc thân mật cùng mặt đất, Ly Ương lập tức nhắm hai
mắt lại, gương mặt rối rắm giãy giụa. Tại sao có thể như vậy?!
Qua một lúc lâu, Ly Ương cũng không đợi đến khi mặt va chạm thân mật với mặt
đất. Vừa mở mắt, gương mặt xem ra hoàn mỹ đến nhân thần cùng hận của Bạch Nhiễm
gần ngay trước mắt, chóp mũi hắn chỉ cần gần thêm một chút nữa, là có thể đụng
phải chóp mũi của nàng. Cách gần như vậy, nàng có thể nhìn rõ cái bóng của mình
trong mắt Bạch Nhiễm. Tình cảnh ngày nào lại hiện lên trong đầu của Ly Ương.
Tình huống như thế khiến cho Ly Ương lập tức cứng ở tại chỗ, động cũng không
dám động.
“Tại sao lại ngốc như vậy?” Bạch Nhiễm đỡ Ly Ương dậy, buồn cười nhìn nàng cứng
còng bất động.
“Ngươi mới ngốc!” Ly Ương không dám nhìn hắn, lầm bầm một câu, hất ra khỏi hắn
đi về phía cửa. Giờ phút này đầu nàng đầy máu hoàn toàn quên mất tình huống
thật bây giờ của mình, vừa mới rời đi hai tay của Bạch Nhiễm thiếu chút nữa lại
ngã xuống đất. May mà Bạch Nhiễm có dự kiến trước, sớm một bước đỡ nàng.
Bạch Nhiễm không nói gì, chẳng qua là cười híp mắt nhìn nàng, khóe mắt hơi
vểnh, trong mắt tràn đầy nụ cười hài hước.
Ly Ương cũng không nói gì, chẳng qua là hung tợn nhìn lại hắn, diện mạo dữ tợn,
đáy mắt tràn đầy lửa giận không cam lòng.
Trên thế giới này đại khái luôn có một người dùng để khắc ngươi, dùng để báo
cho ngươi làm người đừng quá liều lĩnh. Khắc tinh của Ly Ương, rất rõ ràng
chính là nam nhân nhướng mày cười yếu ớt trước mắt nàng đây. Ông trời, ngươi
quả nhiên là không chào đón ta. Ly Ương nghĩ như vậy, rốt cuộc vẫn bỏ qua giãy
giụa, được Bạch Nhiễm chậm rãi đỡ đi về phía phòng khách.
“A Ương!”
Còn chưa có bước vào phòng khách, Ly Ương liền nghe đến tiếng kêu kích động của
mẫu thân nàng. Giương mắt vừa nhìn, mẫu thân nàng mặt đã kích động tiến lên
đón, nhận lấy nàng qua từ trên người Bạch Nhiễm, điều này làm cho Ly Ương thật
thở phào nhẹ nhõm. Trời mới biết, nàng muốn cách xa Bạch Nhiễm cỡ nào. Bất quá
mẫu thân nàng kích động như thế làm gì? Nàng không phải ngủ nhiều mấy ngày sao?
Lại không có chuyện khác...
Đỡ Ly Ương đến trên ghế, Thấu Ngọc từ trên xuống dưới cẩn thận quan sát nàng
một phen, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt
rồi.”
“Mẹ, con không sao, mẹ yên tâm đi.” Ly Ương lên tiếng an ủi.
“Mẹ biết