
đem thanh âm ồn ào đang
phiền nhiễu nàng cách ly.
Tuy rằng đã có gối bông che đi lỗ tai, từng trận, từng trận thanh âm ồn
ào huyên náo vẫn đứt quãng truyền đến tay nàng, nhưng có gối bông ngăn
cản vẫn là tốt hơn rất nhiều, hiện tại rất mệt mỏi làm Bảo Oa cũng lười
phát giận, nhẫn nại làm cho chính mình lại chìm vào giấc ngủ một lần
nữa.
Cũng không biết ngủ lại bao lâu, nằm ở trên giường, Bảo Oa bị một thanh âm gào rống làm cho giật mình tỉnh giấc.
Một bàn tay bắt lấy tay nhỏ mềm mại của nàng chẳng những dùng sức rất
mạnh, móng tay cứng rắn sắc nhọn lại khảm sâu vào da thịt non mịn của
nàng, làm cho Bảo Oa chật vật đau đớn, thanh âm xuýt xoa, tức giận “ A!
Ai da, Là ai lớn mật như vậy?” Vừa nhấc mắt hướng mép giường thì lập tức nhìn thấy Vân Lai đang tức giận đùng đùng, biểu tình nhăn nhúm xấu xí
vô cùng đang trừng mắt nhìn nàng.
Nguyên lai là sửa sang, quét dọn sạch sẽ xong ngoại thất, Vân Lai tiến
vào trong, chuẩn bị thu dọn chăn nệm cho Kích Thiên Liên, nhưng còn chưa kéo sa trướng lên, nàng đã nhìn thấy trên giường có một người đang ngủ, hơn nữa còn là một nữ nhân, sao có thể như vậy được? (mắc mớ gì đến bà, có gì không được? rõ vớ vẩn >.<)
Vân Lai căn bản cũng không thèm nghĩ nhiều, ghen tỵ ngút trời che mờ
tất cả, nàng nhanh chóng tung xốc sa rèm, tay duỗi ra liền chụp vào Bảo
Oa đang ngủ yên ở trên giường.
Vân Lai không vì Bảo Oa kêu đau mà buông tay, ngược lại càng dùng
sức, ngón tay giữa càng tiến sâu vào da thịt mềm mại trắng mịn của nàng, máu tươi loan ra, từng giọt, từng giọt rơi xuống.
“Ngươi là từ đâu đến đây? Ai cho phép ngươi ngủ ở trên giường nhị thiếu gia? Nói!”
Mỏi mệt cùng buồn ngủ quá độ làm Bảo Oa có chút phản ứng không kịp
với tình cảnh trước mặt, kỳ thật đối với Vân Lai nàng cũng không xa lạ,
nhưng bởi vì Vân Lai có hành động quá phận lại rống quát lồng lộn lên
như thế khiến Bảo Oa hoàn toàn thanh tỉnh. Tình huống xảy ra làm cho cô
gái được yêu chiều từ nhỏ, tính tình củng ôn nhu, Bảo Oa cuối cùng sinh
khí, tức giận thực sự.
Khai cái gì, đùa a! Tuy rằng nàng hiện tại là đang lẩn trốn vì không
muốn thuận theo huynh trưởng ưng thuận hôn sự, nhưng từ nhỏ nàng đã được phụ hoàng sủng ái vô vàng, cho dù phụ hoàng đã băng hà, Ngọc Hổ tộc từ
trên xuống dưới cũng không có nửa người dám đối nàng nửa điểm bất kính.
Hiện tại là thế nào? Nàng thực là “hổ lạc đồng bằng bị hồ (hồ ly)
khinh” sao? (câu thành ngữ đúng nên là “hổ lạc đồng bằng bị chó khinh” – ý chỉ kẻ mạnh sa cơ, bị kẻ khác thừa cơ hội ức hiếp, nhưng do bà VL này là hồ ly nên pan sửa lại thành “hồ” cho nó hợp nhoa^^) Một nữ hồ, thân là nô bộc cũng dám lớn tiếng gào rú, chửi mắng nàng?
Đôi mắt màu lục luôn lóng lánh sáng ngời của Bảo Oa đột nhiên tối sầm lại, bàn tay mềm mại vung lên, ngiêng đầu hất mái tóc dài sang một bên, đôi mắt xinh đẹp xuyên qua vài sợi tóc còn lòa xòa trước mặt nhìn Vân
Lai, nhỏ giọng nói: “Ngươi mau buông tay! Ngươi là cái gì, lại có thể sử dụng loại khẩu khí này hỏi ta?”
Bảo Oa hất cánh tay Vân Lai ra, chậm rãi bước xuống giường, thân thể
tuyết trắng ẩn ẩn những vết hôn ngân ái muội khắp toàn thân, lại không
một mảnh vải che đậy của nàng triển lộ ở trước mắt Vân Lai.
Nhưng khí chất cao quí thanh nhã của nàng không vì như vậy mà có nửa
điểm suy giảm, ngược lại càng thể hiện khí chất vương giả, thân phận
trân quí quen được người hầu hạ lộ rõ trước cái nhìn kinh ngạc của Vân
Lai.
Bảo Oa mang trong người huyết thống hoàng tộc, trời sinh vương giả,
tự bản thân luôn sinh ra một cảm giác bức người, khiến người người phải
kiên dè nể trọng. Chỉ trong nháy mắt, Vân Lai hết miệng chữ A mồm chữ O, vẫn là ngây ngốc đứng nhìn thân hình tuyệt mỹ của Bảo Oa đang hướng tới ôn tuyền trong phòng. (wow, trong phòng soái ca có suối nước nóng nữa
^3^)
“Ngươi……” nhìn Bảo Oa quen thuộc mọi ngóc ngách trong Ngân Tinh lâu,
hành động tự nhiên như nhà của mình, lại bị khí thế bức người của Bảo Oa làm cho toàn thân không rét mà run, trơ mắt nhìn thân ảnh của nàng gần
đi đến ôn tuyền mới giật mình, kêu một tiếng…
Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng nữ nhân trước mắt có một
nhan sắc chim sa cá lặn, khuynh nước khuynh thành, khiến một “mỹ nhân”
như nàng (>.< mắc ói…) cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Ôn tuyền nước trong nóng ấm, xung quanh là giả sơn xinh đẹp, hơi nước lượn lờ xung quanh, thoang thoảng một mùi hương dễ chịu, khung cảnh
mộng mộng ảo ảo như một góc bồng lai tiên cảnh… Bảo Oa hướng ôn tuyền đi tới, đôi bàn tay thon dài, trắng mịn như ngọc vuốt lại mái tóc dài đang buông xỏa, vén lại, cố định một chút, lộ ra cái cổ trắng ngần, phong
thái mị hoặc thản nhiên từng bước, bước xuống bậc thang bằng ngọc. Nàng
từ từ ngâm mình vào làn nước trong vắt, sự ấm áp của ôn tuyền như vỗ về
từng tấc da thịt đau nhức, ê ẩm của nàng, làm Bảo Oa thoải mái than nhẹ. Thân hình từ từ chìm hoàn toàn vào trong làn nước, gương mặt xinh đẹp
lóng lánh, như ẩn như hiện dưới mặt nước, bất giác lại ngoi lên, bọt
nước tung tóe kết hợp cùng hơi nước mờ ảo tạo thành một khung cảnh ủy
dị, mê hoặc lòng