
cho bọn họ biết nàng là công chúa của
Ngọc Hổ tộc, bọn họ còn chưa nghe rõ trước hết đã hiểu lầm ……”
“ Hiểu lầm cái gì?”
Kích Liên Thiên cười đến thực bất đắc dĩ,“ Bọn họ đã cho là ta tâm tình
“bất mãn quá độ” đến ngay cả tiểu hổ nhi đều cũng có thể khi dễ, nàng
không thấy được ngay lúc đó tình huống có bao nhiêu hỗn loạn, liền ngay
cả Bàn Tử Cương luôn luôn bình tĩnh đều cho rằng ta bị bệnh, mà An Đạt
thế nhưng còn khóc thương tâm như một nữ nhân a!”
Chỉ là tưởng tượng tình huống ngay lúc đó thôi mà Bảo Oa liền “phốc” một tiếng, sau đó bật cười.
“ Trời ơi! Kia nhất định rất “hấp dẫn”, ta nghĩ chàng lúc ấy mặt đều
tái rồi đi? Bọn họ…… Bọn họ thế nhưng hội tưởng chàng cùng…… Ha ha!”
Xem nàng cười đến vui vẻ, Kích Liên Thiên càng bất đắc dĩ , nhịn không
được lấy tay chỉ trạc trạc hai má mượt mà,“ Đều là bởi vì nàng, mới làm
hại ta bị bọn họ hiểu lầm, nàng còn có mặt mũi cười đến lớn tiếng như
vậy? Nhìn ta chật vật đến thế này, nàng còn vui vẻ như vậy sao.”
Hai người vừa cười vừa náo loạn một hồi lâu, mới bình tĩnh nghiêm chỉnh một chút mà tiếp tục nói chuyện.
“Hổ vu nữ ở Ngọc Hổ tộc không chỉ là thánh thú bảo hộ thị tộc, còn tận
lực trợ giúp hổ hoàng duy trì cân bằng trong toàn tộc. Chúng ta tận sức
vì hoàng triều, chưa từng đưa ra điều kiện, đổi lại, chúng ta nhận được
sự tôn kính cùng quyền tự do hôn nhân, nhưng thân phận của ta lại đặc
biệt, ngoài là thánh nữ, còn là công chúa, vì vậy mới sinh ra nhiều rắc
rối!”
Bảo Oa nói tỉ mỉ thân thể của nàng, Kích Liên Thiên không đánh đoạn tự thuật của nàng, chuyên tâm nghe.
“Lại nói về các hổ vu nữ đời trước, cũng đều sống trong hoàng cung, theo lí thuyết mà nói, đều phải kết thân cùng hoàng tộc, có phải không?” Bảo Oa nói đến đây, ngừng nghỉ một chút.
“ Ân! Dựa theo lẽ thường hẳn là đúng như vậy.” Kích Liên Thiên rất phối hợp, làm ra hưởng ứng.
“Nhưng mà, rất nhiều triều đại trước, chưa từng có một thánh nữ nào yêu
thương hoàng tộc, cho đến khi a nương của ta kế nhiệm, chắp trưởng nhiệm vụ thánh nữ…… Nàng bị phụ hoàng của ta dùng ôn nhu săn sóc, lừa gạt cấp tới tay, cam tâm tình nguyện làm Vương phi của người, cho nên, mới sinh ra thân phận song trọng (cùng lúc được tôn kính, quí trong) cho ta.”
(hắc, sao tỷ nói về baba zui nhỉ???)
Bảo Oa miệng nói xong, trong lời nói giống như đang thầm oán phụ hoàng
của mình, nhưng nàng bình sinh chính là thích dùng một “phương thức biểu đạt thú vị” để hình dung nhân duyên của phụ mẫu mà thôi, cũng không
phải thật sự đối với phụ thân có gì bất mãn.
“ Nếu nàng thân phận bất phàm, vì cái gì đại ca của nàng còn muốn đem
nàng ép gả cho Vân Chinh Phong? Còn có, nàng hẳn là phải bị nghiêm mật
bảo hộ mới đúng, như thế nào có thể một mình chạy ra ngoài, sinh hứng
thú mà ngao du sơn thủy?” Kích Liên Thiên khó hiểu hỏi, không phải nói
thánh nữ hôn nhân là tự chủ sao?
“ Haiz, chàng đã quên ngoài thân phận thánh nữ, ta còn có một thân phận
khác……” Bảo Oa giống như là rất ủy khuất, tiếp tục nói,“ Tuy rằng ta là
Hổ vu nữ, nhưng đối đại ca mà nói ta là tiểu muội của hắn, cho nên hắn
có quyền đem muội muội gả cho đối tượng mà hắn cho là “muội muội có thể
gửi gắm cả đời”.”
“ Cho nên nàng liền trốn khỏi hoàng cung?” nguyên lai là nàng đào hôn, làm hại hắn nghĩ đến nàng ở Hổ tộc đã bị hãm hại a!
“ Đúng vậy!” Bảo Oa cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên,“ Ta là muốn đạp cho
đại ca một cước, hừ! Nhưng mà đại ca cũng đã quên rằng, ta từ nhỏ ngay
cả phụ hoàng còn muốn không tuân, sẽ hội ngoan ngoãn nghe theo lời của
hắn mà gả cho cái tên nam nhân ẻo lả kia sao?”
Nghe được nàng không nghĩ gả cho nam nhân khác, hắn không thể phủ nhận trong lòng cao hứng không thôi.
Nhưng nghe đến nàng thế nhưng hội dùng từ“ ẻo lả” hình dung cái người
từng lĩnh quân đem tà ma, yêu nghiệt ở đầm lầy đánh cho hoa rơi nước
chảy, ở thi đấu thể thao tràng thượng, dùng hết nỗ lực, cố sống cố chết
cũng phải tranh thứ nhất – Vân Chinh Phong, hắn nhịn không được đưa ra
nghi vấn .
“Vân Chinh Phong trong lời nàng nói có phải là cùng người ta đang nghĩ
đến là một không?” Kích Liên Thiên buồn bực mở miệng,“ Người kia trong
ngũ giới chẳng phải được xưng tôn danh hiệu dũng sĩ Vân Chinh Phong
sao?”
“Thế thì đã sao?” Bảo Oa cũng không cảm thấy hình dung của nàng có gì không ổn.
“ Người ta đường đường là võ sĩ, khó khi có người có được diện mạo nhã
nhặn, ứng đối có lễ không rơi thô tục (cư xử tao nhã hữu lễ), nhưng lại
bị nàng hình dung thành ẻo lả? Nàng cũng…… Ai!” Kích Liên Thiên đối nha
đầu xảo quyệt trong lòng này thật sự là không có cách, chỉ có thể lại
bất đắc dĩ lắc đầu.
“ Hừ! Ta từ nhỏ đã cùng hắn lớn lên, hắn là cái gì đức hạnh ta sẽ không
rõ ràng lắm sao? Võ sĩ sẽ có bộ dáng võ sĩ, khả chàng nhìn xem bộ dáng
của hắn, rất giống không biết nuốt bao nhiêu mặc thủy (???), đọc bao
nhiêu thư (sách), này không phải rõ ràng giả trang nhã nhặn sao?” Bảo Oa một chút cũng không nể nang, đô đô cái miệng nhỏ nhắn.
Không đợi Kích Liên Thiên phản ứng lại, nàng lại nói tiếp:“ Nếu không
phải đại ca của ta đã cưới Vương phi, ta còn thực hoà