
Hổ tộc chẳng những không sợ thủy (nước) ngược lại thiên tính gần thủy,
như vậy thâm nhập vào đại hải đối với tộc nhân dũng cảm hổ tộc mà nói,
giống như làm một cái huấn luyện cùng khảo nghiệm năng lực tại một nơi
thích hợp nhất.
Đối với Bảo Oa cùng Vân Chinh Phong mà nói, biển cả bao la xinh đẹp này
không phải là chưa từng gặp qua, thậm chí là rất quen thuộc.
Bọn họ từ nhỏ đã hay trốn đến những vùng biển ven Ngọc Hổ tộc, thường
còn gặp được những đồng tộc khác cùng nhau chơi đùa, thưởng ngoạn trên
biển, mà còn thường xuyên ẩn vào đáy biển, du lịch quan khán đáy biển kỳ lạ thú vị với những kì cảnh mà đất liền không cách nào nhìn thấy.
Kỳ thật không chỉ bọn họ, chỉ cần là tộc nhân hổ tộc trưởng thành đều có thể không hề hạn chế đi vào nơi này, nhóm vu nữ cùng Bảo Oa thì không
cần nói, họ thường xuyên đi vào bí đạo để lấy một ít hải tảo hoặc dược
liệu từ biển khơi, nhưng để cứu được tánh mệnh của Hổ hoàng chỉ có cây
“vạn tuế trăm độc”, mà nhìn thấy loại kỳ thảo này toàn Ngọc Hổ tộc chỉ
có một mình Bảo Oa.
Bời vì địa điểm không xác định, cũng đã phái rất nhiều người lặn xuống
biển sâu tìm kiếm, nhưng vẫn tay trắng trở về, vì an nguy của Hổ hoàng,
Vân Chinh Phong phải bằng mọi giá mang Bảo Oa trở về hổ tộc, tìm được
cây “vạn tuế trăm độc”, nếu không… “ Ngươi ở trên này chờ ta?”
Bảo Oa một bên hỏi Vân Chinh Phong đi theo phía sau, một bên hào phóng
đem đai lưng cởi xuống, bỏ đi quần áo, trên thân người bạch ngọc chỉ còn lại hai mảnh nội y nhỏ xíu.
Trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn bình thản, nhìn y phục mỏng manh trên người
không đủ để che hết cả nơi tư mật, hai đỉnh phong sơn ngạo nghễ ẩn ẩn
hiện hiện trước mặt Vân Chinh Phong.
Trừ bỏ thiên tính lớn mật, nàng từ nhỏ đã theo nhóm hổ mẫu vào bí đạo
học thuật, bên cạnh nàng, nam nhân chơi đùa từ nhỏ đến lớn chỉ có đại ca cùng Vân Chinh Phong, những nam nhân khác căn bản không thể tiếp xúc
với nàng, chỉ dùng thái độ cùng ngữ khí cung kính từ xa mà nhìn nàng.
Hơn nữa, nàng cùng hắn chơi đùa, tắm biển ngoạn hồ không biết bao nhiêu
lần. Mới trước đây bọn họ ngay cả một mảnh vải cũng không mặc, không
phải cũng ở chung một chỗ sao? Huống chi trên người nàng còn có một bộ
nội y nha, không phải trống trơn, cái gì cũng không mặc! Bảo Oa nghĩ
thầm trong lòng.
Đứng ở nàng phía sau, Vân Chinh Phong thấy nàng động thủ thoát y, ngay
cả nửa điểm do dự cũng không có, gọn gàn cởi xuống y phục của chính
mình, “ Ta cùng ngươi cùng nhau đi xuống!”
Hắn đem mái tóc dài so với nữ nhân còn xinh đẹp mượt mà hơn ở phía sau
búi lại gọn gàng, trên người cũng chỉ còn lại độc một cái tiết khố, đi
đến bên cạnh Bảo Oa, dùng ngữ khí kiên định nói:
“ Vạn nhất Hổ hoàng ngày nào đó tâm huyết dâng trào lại chạy tới làm cho Quỷ Xà vương cắn cho một ngụm, ta còn biết chỗ mà đi lấy cây “vạn tuế
tử trăm độc”.”
“ Hừ! Nếu hắn dám đùa giỡn ngu ngốc một lân nữa, cho hắn chết đi cũng tốt lắm, đỡ phải lãng phí tài nguyên.”
Bảo Oa thật sự là đối với đại ca cùng cha khác mẹ vừa tức vừa thương, sợ là khắp thiên hạ cũng chỉ có hắn sẽ vì sắc đẹp mà không muốn sống.
Miệng nàng nói ra những lời ác độc, nhưng động tác vẫn không dừng lại,
khom người đem mái tóc dài cột lại, đồng thời thu gọn mớ y phục bừa bãi
nàng vừa mới vất xuống.
Đứng ở tại chỗ, Vân Chinh Phong đang nhìn nàng vô tư lộ ra cặp đùi dài
thon đẹp, cân xứng, trong mắt đột nhiên nổi lên một tia ngân quang, mặt
hiện lên một thần sắc khó lý giải, “ Có người nhìn thấy sẽ không hay!”
Hắn cảm giác được một cỗ áp lực cường đại theo phía sau mà đến, khi hắn
nhận ra người đang đứng phía sau, nhìn Bảo Oa trước mắt đang “hào phóng” triển lộ thân hình chính mình, nhịn không được vui sướng khi người gặp
họa.
Tiểu nha đầu này từ nỏ đến lớn chưa bao giờ biết sợ ai, cuối cùng cũng có người quản giáo !
“ Đúng vậy! Chờ ta đem cái mạng nhỏ ngu ngốc của hắn giữ lại, ta sẽ hảo
hảo trừng trị hắn, không cho hắn cứ hễ ba năm là lập một vương phi, hết
nữ nhân này rồi nữ nhân khác, cuối cùng lại làm ra đại họa, ta không làm cho hắn sửa đổi ta không lấy tên là Bảo Oa!” Bảo Oa đang nóng giận bừng bừng, nên không phát hiện Vân Chinh Phong đang mỉm cười chế nhạo, mà
đối tượng chính là nàng.
Chỉ là khi đã nghe được thanh âm chế nhạo của hắn, ngẩng đầu, đang muốn
mắng hắn cười đến ghê tởm thế nào, thì đập vào mắt nàng lại là vẻ mặt
tức giận của Kích Liên Thiên. “ Di? Liên lang, chàng sao lại ở
đây?….nhanh như vậy đã…”
Nhìn đến hoa cả mắt, Kích Liên Thiên dùng tốc độ thần tốc rút ngắn
khoảng cách mười bước giữa hắn và Bảo Oa, chỉ trong nháy mắt, gương mặt
đen sì đã kề sát gương mặt xinh xắn của nàng.
Bàn tay to của hắn vung lên, đem áo choàng trên người bao bọc lấy thân
người của Bảo Oa, cắn răng, trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội của người yêu.
“Nàng sẽ mặc như vậy đứng ở trước mặt nam nhân?”
“ Nam nhân?”
Bảo Oa mở to đôi mắt tròn xoe, trong lòng đột nhiên thấy hành động của Kích Liên Thiên thật giống với đại ca ngu ngốc của nàng.
“ Ác! Chàng nói “ẻo lả” nha? Ta không phải đã nói cho chàng hiểu rồi
sao? Ta căn bản không xem hắn l