Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325440

Bình chọn: 7.5.00/10/544 lượt.

nhìn ngắm khung cảnh sen nở nơi này rồi!”

Ta im lặng gật đầu, dưới chân lại nhịn không được bước hai bước về phía Lưu Ly viện . Ta bắt đầu có chút tò mò, nữ chủ nhân của tòa thành trì xa hoa này, thê tử hành tung bí ẩn được quân thượng sủng ái, nàng đến tột cùng là dạng nữ nhân như thế nào?

Tiểu nha đầu vỗ ta.”Nhị Thiếu phu nhân, chúng ta đi thôi!”

Phục hồi lại tinh thần,ta cuống quít khoát tay áo.”Không cần, một mình ta có thể đi được, còn làm phiền tiểu Sắc ngươi đi Lạc Tuyết cư một chuyến tìm Khuynh Thành, ta bảo nàng nấu canh, lại quên mất phải dặn nàng nấu canh gì”

Tiểu sắc nhẹ cười, gật gật đầu, “Vậy Nhị Thiếu Phu nhân muốn uống canh gì?”

Ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bát canh cá làm vì Cừ Cử trước đây không hề báo trước bỗng xuất hiện trong đầu.”Canh cá. . . . .

“Được, vậy Tiểu Sắc liền cáo lui .” Nói xong, tiểu Sắc cứ như chạy trốn quay lại đường cũ trở về. Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nàng ta bỗng có chút thất thần.

Ở tuổi của nàng, ta vẫn còn là Thiếu chủ Chung Ngô tộc của Linh Dẫn cốc, chỉ là hiện tại, nhà của ta đã mất, tộc của ta cũng không còn. . . . . . Ta đột nhiên có chút thống hận chính mình, nếu ta không rời đi thì có bao nhiêu tốt đẹp, có lẽ tin tức về Chung Ngô tộc sẽ không bị lan truyền nhanh chóng theo y thuật của ta, và có lẽ ta cũng có thế cùng người trong tộc mình đồng sinh cộng tử. . . . . .

Xoa nhẹ cái trán hơi đau, ta gắng nâng dậy tinh thần rồi sau đó liền lén lút ở chung quanh Ngọc Lưu Ly viện tìm kiếm vị trí thiên lao, nhưng mà cho đến khi sắc trời hoàn toàn biến đen ta lại vẫn như cũ không thấy nửa điểm bóng dáng của thiên lao. Có một chút thất bại, ta tìm một chỗ núi giả ngồi xuống, chống đầu suy nghĩ bước tiếp theo nên làm cái gì.

Tiếp tục tìm? Lô Dĩ Ngôn nếu như trở về không thấy ta nhất định sẽ nghi ngờ, thậm chí còn có thể liên lụy Khuynh Thành, không tìm? Cơ hội tuyệt hảo giống như hôm nay không phải mỗi ngày đều có, bỏ lỡ lần này thì không biết đến khi nào mới có cơ hội chuồn ra.

Đang nghĩ ngợi, đỉnh đầu đột nhiên bị thứ gì đó ném vào, không quá đau, nhưng tại thời điểm đêm khuya yên tĩnh này lại khiến ta sợ tới mức kinh hô.

“A!”

Ta cuống quít bưng kín miệng mình, cẩn thận nhìn chung quanh, sau khi không thấy có người mới chú ý thấy dưới chân có một quả thông nhỏ. Chính là thứ này đã chọi vào đầu ta? Ta quyệt miệng ngẩng đầu lên nhìn hướng thân cây trên đỉnh đầu, nhưng mà vừa nhìn thấy làm ta hoàn toàn sợ chết khiếp.

Trên cây, một thiếu niên áo gấm đang dùng một đôi mắt như cười như không nhìn chằm chằm ta.

Ta nhảy dựng lên, cánh tay run rẩy chỉ vào thiếu niên nói không nên lời. Như thế nào, mọi người trong Lôi Khả bộ thích leo cây lắm hay sao? Mộ Hiểu đã thế, đứa nhỏ này sao cũng vậy!

Thiếu niên nhíu nhíu đuôi mắt, cong lông mi cười nói: “Ta nhìn ngươi đã nửa ngày, ngươi đánh mất cái gì vậy?”

Trong lòng ta kinh sợ. Nửa ngày, nửa ngày là từ khi nào? Là sau khi ta ngồi ở nơi này, hay là từ sáng sớm khi ta cùng với tiểu nha đầu bước chân vào Lưu Ly viện?

Tâm vắt ngang, ta chỉ vào mũi thiếu niên kia nổi giận mắng: “Tiểu tử thối, ngươi cuồng rình mò sao, nếu sớm đã đến đây sao không ra mặt sớm, trốn ở trên cây thừa dịp ta không chuẩn bị làm ta sợ như vậy thấy vui lắm sao?”

Thiếu niên kia hiển nhiên là không dự đoán được ta sẽ phản ứng mạnh như vậy, sau khi sửng sốt một chút, cao giọng cười ha hả, theo trên cậy nhảy xuống. Lúc này ta mới phát hiện, cái gọi là thiếu niên, là tiểu hài tử kì thật so với ta còn cao hơn một cái đầu, hắn dựa vào gương mặt non nớt họa thủy bày ra kia đã thành công mê hoặc tầm mắt ta.

“Tiểu tử thối?” Hắn vuốt cằm hơi trầm tư một chút, sau đó đột nhiên đem khuôn mặt vươn tới gần mặt ta, ta nhìn chằm chằm khuôn mặt đột nhiên phóng đại kia, gần trong gang tấc rồi vội vàng đem mặt lui về phía sau một khoảng cách, một phen bưng kín vạt áo.

“Ta nói cho người biết, ta không phải người có thể để người khác tùy tùy tiện tiện, ngươi không cần vọng tưởng khi dễ ta, ta chính là vị hôn thê của Lô Dĩ Ngôn, hắn tính tình đích thực thô bạo, nếu ngươi khi dễ ta hắn biết được nhất định sẽ lột da ngươi!”

Khóe miệng thiếu niên khẽ nhếch làm như nghe được chuyện gì đó rất mắc cười liền ý vị sâu xa mỉm cười, sau đó khoát tay áo dựa vào trên thân cây bên cạnh.”Ta khi nào thì nói muốn khi dễ ngươi chứ, hơn nữa ngươi đem vạt áo che đậy gắt gao như vậy có phải hay không là muốn nhắc nhở ta nên làm chút gì đó?”

Ta sửng sốt, sau đó thả mạnh vạt áo, cẩn thận sửa sang lại xiêm y trên người. Hắn giống như thật sự sẽ không có hành động gì quá phận, khụ khụ, quả nhiên là tuổi lớn, luôn trông gà hoá cuốc , sai lầm, sai lầm. . . . . .

Thiếu niên nhặt lên quả thông rơi trên mặt đất khẽ thưởng thức, sau đó dùng khóe mắt liếc ta.”Ngươi còn chưa nói ngươi đang tìm cái gì, nơi này là Lưu Ly viên của Đại Phu Nhân, không thể xông loạn, chọc giận quân thượng nhất định sẽ không có trái cây ngon để ăn!”

Ta chột dạ dùng chân di di tuyết đọng dưới chân.”Ta vội qua đưa đồ cho A Âm, nhưng là không nghĩ đến đồ chuẩn bị mang qua lại không cẩn thận làm mất. . . . .


Insane