
đến.
Đọc thư xong, hắn liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, tảng đá
lớn
trong lòng rốt cuộc đươc tháo gỡ , cả người vô cùng
thoải mái.
Cảm tạ trời cao đã không phụ lòng người tốt, Thủy Vũ
Nương may mắn được Tuấn Tiêu Dương mang về phủ.
Vì thế, Thượng Quan Ngự Phong vừa mừng vừa giận lập tức
ra roi thúc ngựa chạy về Tuấn vương phủ.
Mấy ngày sau, Thượng Quan Ngự Phong mệt mỏi chạy tới Tuấn
vương
phủ, đang chuẩn bị xuống ngựa, chợt thấy trong nho viên truyền
đến thanh âm nữ tử vui cười.
Nhất thời nhịn không được dắt ngựa chạy tới hướng đó.
Chỉ thấy bốn vị nữ tử như hoa như ngọc đang ngồi dưới
giàn nho,
trong đó có một người mày liễu u sầu, sắc mặt không tươi
tắn như
những người khác, vừa nhìn thấy dung nhan nàng tiều tụy
đi rất nhiều, hắn nhất thời cảm thấy đau lòng không thôi.
Hắn trông thấy nàng ôm cái bụng to tập tễnh đem thân
mình dựa
ở gốc cây nho, bộ dáng có chút đăm chiêu khiến hắn đau
lòng cơ hồ
muôn chết.“Nương nhi, ta cuối cùng cũng tìm được nàng ……”
Nhưng cứ nghĩ tới nàng phản bội, hắn lại mâu thuẫn mà
phẫn nộ .
Hài tử trong bụng nàng là của ai !? Có phải của hắn
không? Thượng Quan Ngự Phong miên man suy nghĩ .
Đúng lúc này , bốn nữ nhân đồng loạt đưa mắt sang
nhìn hắn.
Hắn mở to con ngươi đen phi thường sắc bén, ấn nhìn chằm chằm
Thủy
Vũ Nương không hề chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngạc nhiên
kia đang
bị che kín nước mắt.
Nhưng Thủy Vũ Nương sau khi nhìn thấy hắn liền xoay
người bỏ chạy.
“Nương nhi! Đứng lại –” Thượng Quan Ngự Phong giận không thể
át rít gào, giục ngựa phi về phía nàng.
Con ngựa cứ thế phi nước đại , hắn ghìm cương khiến
nó
ngang thiên tê rống một tiếng, móng trước dơ lên không
trung, hắn tư thế oai hùng nhảy xuống ngựa, điên cuồng đuổi theo Thủy Vũ Nương.
“Nương nhi… ở gian phòng cuối cùng ở tây sương phòng.”
Bên tai đột nhiên truyền đến lời mách bảo .
Thượng Quan Ngự Phong vô cùng cảm kích gật đầu mỉm cười
nhìn Hoa Điệp Nhi, sau đó theo chỉ dẫn tìm được phòng ái thê.
“Đáng chết! Nàng rốt cuộc muốn trốn ta tới khi nào!?”
Thượng Quan Ngự Phong bất mãn đá văng cửa phòng.
Thủy Vũ Nương hốt hoảng nhảy dựng người, nhát gan núp
vào góc tường,“Ngự Phong! Chàng sao biết ta ở chỗ này? Ta –”
A! Người đứng trước mặt nàng … đúng là nam nhân mà
nàng yêu nhất…..
Gặp lại hắn không ngờ nàng xúc động đến thế.
Hắn tuyệt đối sẽ không biết nàng nhớ hắn nhường nào…
Nàng vẫn nhớ cảm giác được hắn sủng ái , ôm chặt
trong
lòng, sau đó thỏ thẻ bên tai hắn : Ngự Phong, người ta
rất yêu
chàng, rất nhớ chàng a!
Nhưng mà, ba năm ước hẹn kia … nàng chỉ có thể đếm
từng
ngón tay , mỗi đầu ngón tay là một ngày , đếm xem
còn bao lâu
nữa mới được gặp hắn…
Ai…… Sao biết mùa đông năm nay đặc biệt dài, mùa xuân chậm
chạp
không đến, mùa xuân không đến, một năm sẽ lâu hết , không
xong năm
nay , sao có thể đợi tới năm sau , năm sau nữa?
Sau đó nàng hiểu được, chờ đợi nguyên lai là cảm giác mòn
mỏi
như thế, dần dần , nàng bắt đầu cảm thấy chính mình sắp
điên mất rồi!
Mỗi đêm luôn ôm ấp nỗi nhớ Ngự Phong mà ngủ.
Mỗi đêm luôn nhớ hắn , nhớ đến nỗi âm thầm rơi lệ.
“Ai cho phép nàng rời nhà trốn đi !? Là ai cho phép nàng
thấy
ta liền bỏ chạy!? Còn có hài tử trong bụng nàng là
của ai !?
Ngươi vì cớ gì phải làm như vậy!? Vì cớ gì mà phản bội
ta!? Vì cớ
gì lại lừa gạt ta!? Nàng nói!”
Thượng Quan Ngự Phong tới gần nàng, cặp lãnh mâu kia phiếm một
chút quang mang tinh nhuệ, phẫn nộ bừng bừng chất vấn nàng.
Nhưng mà, nhìn vẻ mặt nàng tiều tụy, hắn liền có cảm xúc
thương tiếc vạn lần, không đành lòng thương tổn nàng. Rồi hắn một tay kéo
vào lòng, gắt gao ôm nàng, hắn rất sợ chỉ cần buông lỏng tay một
chút thôi, nàng sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện.
“Chàng muốn ta trả lời vấn đề nào trước?” Thủy Vũ
Nương nhịn không được co rụt hai bả vai trong ngực hắn.
Khi hắn ôm nàng , tình yêu của nàng dành cho hắn vốn
đang
cất giữ kỹ nay tuôn chảy như dòng nước không thể vãn
hồi, nhưng xem hắn nộ khí đằng đằng cơ hồ sắp bắn ra lửa, nàng thật sự
không
dám trêu chọc hắn.
“Đương nhiên là toàn bộ! Nàng tốt nhất cho ta một cái đáp
án
vừa lòng, nếu không ta sẽ không tha cho nàng! Nàng trước
nói cho ta biết hài tử trong bụng nàng là của ai!?” Thượng Quan Ngự
Phong
tiếng nói tràn ngập uy hiếp vang lên bên tai nàng.
“Chàng có thể nào nghi ngờ ta, hài tử này đương nhiên là
của
chàng .” Thủy Vũ Nương run rẩy đáp, không tự chủ mà xuất
hiện hận
ý trong lòng.
Lồng ngực mạnh mẽ này nàng nhớ bao lâu rồi? Nàng
cũng
không rõ nữa, nàng chỉ biết là nàng không bao giờ rời
hắn nữa, nếu
không nàng sẽ chết mất.
“Thật sự!?” Thượng Quan Ngự Phong nhìn chằm chằm cái bụng
nàng, bộ dáng không thể tin được hắn sắp làm phụ thân.
T