
in được.Cô bé này còn trẻ thế lại muốn trở thành mẹ kế của hắn?
Hạ Vũ Thần chỉ đứng lẳng lặng bên cạnh,không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tiêu Tử Uý cơn giận trong lòng hoàn toàn bộc phát.
“Ông lại muốn cưới một cô gái có thể làm con ông về làm vợ?Ông không
thấy trái lương tâm sao?” Tuổi cô bé này nhất định còn nhỏ hơn hắn.
Mặc dù nói ba hắn hiện tại vừa già vừa bệnh,thậm chí không có thể lực đến phải ngồi xe lăn,nhưng ông ấy dù sao cũng là đàn ông! Nghĩ đến
đây,Tiêu Tử Úy tức giận muốn điên.Tại sao như vậy?.
“Vũ Thần đã trưởng thành,cô ấy có quyền gả cho bất kỳ một người nào cô ấy muốn gả.” Tiêu lão tiên sinh nói.
“Tôi sẽ không để ông đạt được ý nguyện !” Tiêu Tử Uý trong cơn tức
giận,không có suy nghĩ nhiều dưới tình thế cấp bách bật thốt, “Tôi muốn
dọn về đây ở.” Lời vừa ra khỏi miệng,hắn cũng không kịp hối hận.
Trên mặt Tiêu lão tiên sinh hiện lên nụ cười không dễ phát
hiện.”Phòng của con ba đã tặng cho Vũ Thần,muốn trở về thì ngủ phòng
khách đi.”
“Cái gì? !”
Vừa nghĩ tới cô tối mỗi ngày đều nằm ngủ trên giường hắn. . . . . .
hình ảnh kiều diễm trong tưởng tượng khiến cho phía dưới bụng hắn có
phản ứng. Tiêu Tử Uý giận mình vô dụng.
“Buổi tối tôi sẽ tới !” Hắn giận đến đóng cửa thật mạnh.
“Tiêu bá bá. . . . . .” Hạ Vũ Thần có chút lo lắng.
“Đừng để ý đến nó,cứ để nó đi.”
Nó đã nói trở về không phải sao? Vậy thì không chuyện gì cần lo lắng,tiếp theo để cho trời cao an bài.
Đêm đó,Tiêu Tử Uý đem một túi quần áo lớn cùng cameras hắn yêu nhất trở về”Di viên” .
Vừa mới giúp Tiêu lão tiên sinh đo huyết áp,nhìn ông uống thuốc
xong,Hạ Vũ Thần đang muốn lên lầu trở về phòng mình,đi ngang qua cửa
sổ,cô nhìn thấy Tiêu Tử Uý một nhìn ngồi trong vườn hút thuốc lá,dáng vẻ u sầu,cô không suy nghĩ nhiều đẩy cửa đi tới chổ hắn.
“Này!” Cô đến gần hắn,chủ động lên tiếng chào hỏi.
Hắn chẳng qua ngẩng đầu,dùng ánh mắt lạnh lùng rất khinh thường nhìn cô, một câu cũng không nói.
“Tôi có thể ngồi xuống không?” Cô không bị thái độ của hắn hù dọa bỏ chạy.
Rũ xuống tàn thuốc, hắn đứng lên dập tắt nó,tựa vào chiếc cột đèn không có ý muốn ngồi.Cô không quan tâm cẩn thận ngồi xuống.
Cô gặp qua đủ loại bệnh nhân cố tình gây sự,cô tin Tiêu Tử Uý sẽ không khó đối phó hơn bọn họ.
“A,tối nay sao thật đẹp lại vừa sáng,anh không thấy sao?”Cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm đen như nhung, những ánh sao nhỏ phát tia
sáng dịu dàng.
Cô gái này! Chẳng lẽ cô không thấy hắn không hoan nghênh cô đến đây
sao? Hắn đã đủ phiền cô tốt nhất hông nên xía vào? Hay nói cô quá can
đảm?
“Cô rốt cuộc muốn gì?” Hắn rất không bình tĩnh.
Rốt cục chịu mở miệng nói chuyện,rất tốt.Cô nói: “Không có gì chỉ muốn nói chuyện với anh một chút.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, “Không cần,những chuyện xấu xa hạ lưu của các người,tôi không có hứng thú biết.”
“Anh hiểu lầm rồi——”
“Hiểu lầm? Ba tôi chính miệng nói muốn lấy cô,không phải sao? Tôi chưa đến nỗi mau quên.”
Một cô bé mới tí tuổi nguyện ý gả cho một ông lão vừa già vừa
bệnh,thì còn lý do cao thượng gì? Hắn cũng không tin bởi vì tình yêu
khiến cho bọn họ kết hợp.Với lại ba hắn ở trên thương trường lãnh khốc
vô tình càng không thể là ông chú chân dài tốt bụng.
“Tôi biết anh rất khó tiếp nhận tin tức ba mình lấy vợ.”
“Nếu như mẹ cô muốn gả cho một tên nhóc hai mươi tuổi,cô có thể tiếp nhận sao?” Hắn không khách khí hỏi ngược lại.
“Tôi không có mẹ.” Khuôn mặt cô thoáng cái mất đi nụ cười, “Tôi là cô nhi.”
Tiêu Tử Uý không lường trước mình nghe được đáp án như vậy,thấy vẻ
mặt cô ngượng ngùng,hắn đột nhiên có một loại vọng động muốn ôm cô vào
trong ngực nhẹ giọng an ủi.
“Bất quá không sao,tôi đã quen.”Cô vô tình nhìn hắn cười cười.
Nhìn cô thay đổi nhiều vẻ mặt,Tiêu Tử Uý mê mẫn.
“Đúng rồi,tôi nghe nói anh là nhiếp ảnh gia,tại sao lại muốn làm
nhiếp ảnh gia nha? Nhất định công việc rất tốt!”Cô cố gắng nói sang
chuyện khác.
“Lại do ba tôi nói với cô?”
“Ừ,khi bác Tiêu nằm viện nói rất nhiều chuyện của anh,bao gồm cả
chuyện anh còn nhỏ rất bướng bỉnh.” Cô biết hắn đang nghe, “Ông ấy có lẽ vì quá bận rộn lo sự nghiệp mà quên anh,nhưng ông ấy thực sự rất yêu
anh,rất quan tâm anh.”
“Cô bây giờ còn gọi ông ấy là bác Tiêu,không cảm thấy buồn cười sao?” Hắn cố ý bắt bẽ lỗi trong lời cô nói.
“Tôi. . . . . . Tôi vẫn luôn gọi ông ấy như vậy,nếu không tôi nên gọi ông ấy là gì?” Cô thật bị hỏi đến không biết trả lời.
“Tôi làm sao biết? Muốn làm vợ ông ấy là cô mà!” Hắn khinh thường giễu cợt.
“Tôi và Tiêu bá bá không phải loại quan hệ như anh nghĩ.” Cô muốn giải thích,không biết tại sao cô không muốn bị hắn hiểu lầm.
“Sao? Vậy là quan hệ gì? Tôi không ngại nghe một chút.” Hắn nhíu mày,vẻ mặt xấu xa nhìn cô,đợi cô trả lời.
“Giữa chúng tôi là tình cha con.”
“Hmm! Tình cha con?Vậy tại sao còn muốn lấy cô,hơn nữa cô không phải
cũng đồng ý hay sao? Đây thật là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng
nghe!” Trong lời hắn mang theo châm chọc.
Hạ Vũ Thần thấy được trong mắt hắn đang khinh thường mình.Cô không thể nhìn vào cặp mặt đó nên nhìn sang nơi khác.
“Chuyện không phải như