
tốt với Bác
Tiêu,cùng ông ấy nói chuyện,ông ấy nhất định rất vui vẻ.” Mỗi lần chỉ
cần nói đến vấn đề này với hắn,lại tránh không khỏi một trần võ mồm.
“Vậy thì sao? Không cần dùng cách đó đến lấy lòng tôi,không dùng được .”Cô thật cho rằng bản thân đã trở thành mẹ kế của hắn sao?.
“Tôi không cần thiết phải lấy lòng anh.” Đối mặt người đàn ông bá đạo không chịu nghe người khác nói,cô thật không biết nên nói gì.
“Sao? Thật không?”
“Nếu như vì chuyện kết hôn,đó là. . . . . .”
“Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn sự này,tôi sẽ không để cho cô trở
thành nữ chủ nhân của”Di viên”.” Hắn giống như tự nhắc nhở chính mình:
“Tôi trở lại chính vì muốn bảo vệ địa vị của mẹ ta ở Tiêu gia,không vì
bất kỳ người nào mà thay đổi.”
Nhưng hắn chết tiệt bị lạc trong vẻ đẹp của cô,nhiều lần thiếu chút nữa quên mất cô là kẻ địch lớn nhất.
Nằm trên giường lăn qua lộn lại,Hạ Vũ Thần làm sao cũng không thể ngủ,dứt khoát xuống giường,muốn đến thư phòng tìm sách để xem.
Tiêu gia có một căn phòng chuyên dùng để sách,sánh ngang với thư
viện,sách lưu trữ phong phú,phàm là văn học,truyện ký,buôn bán,du lịch
sách nào cần đều có, thậm chí còn có không ít manga hay.
Ở đây mấy ngày,căn phòng này giúp cô không ít.
Đi vào thư phòng,cô phát hiện có một ánh đèn yếu ớt.Thì ra đã có người nhanh chân đến trước.
Đang lúc cô nghĩ lặng lẽ rời khỏi ——
“Nếu tới,tại sao phải đi?”
Giọng nam gợi cảm trầm thấp dễ nghe truyền đến ! Là Tiêu Tử Uý.Cô không nhận lầm .
“Là anh.” Thấy hắn từ chỗ bóng tối đi ra.
Tóc ngắn gọn gàng giờ phút này xốc xếch phủ trên trán hắn,càm cũng ít râu nhô ra,áo sơ mi màu lam nhạt mấy viên nút phía trên đã bị cởi,mơ hồ lộ ra cơ ngực cường tráng,tay áo cũng cuốn tới khuỷu tay .
Ngay cả như vậy hắn vẫn rất đẹp trai,tăng thêm khí chất lãng mạn của một nhà nghệ thuật gia.
“Hơ! Thì ra là”Mẹ kế”dịu dàng xinh đẹp,vừa ngây thơ vừa hiền lành hiểu ý người!” Lời hắn mang theo giễu cợt.
Coi như vào nhầm bóng đêm cũng không thể che hết tia sáng trên người
cô.Hắn không quên mái tóc đen nhánh xõa dài sau lưng cô,không nhịn được
tưởng tượng bọn chúng quấn trên tay hắn sẽ có cảm giác thế nào.
“Xin đừng gọi tôi như vậy.” Xưng hô thế này chỉ một lần nữa nhắc nhở thân phận chênh lệch giữa bọn họ.
“Chẳng lẽ cô không phải sao?” Hắn thật hi vọng cô không phải.
“Anh uống rượu sao?” Cô nhìn thấy trong tay hắn đang cầm một ly uống rượu,trong ly đựng chất lòng màu đỏ sậm .
“Còn chưa tới mức say.” Hắn tự giễu cười cười,ngửa đầu uống cạn thứ
trong ly.Hắn muốn mượn rượu để làm mình tê dại,sau sẽ không nhớ tới cô.
Nguy hiểm! Hạ Vũ Thần ở trong lòng phát ra tần số cảnh cáo mình.
“Tôi nghĩ tốt hơn tôi nên rời đi.”
Nhưng động tác của hắn so với cô nhanh hơn một bước,kéo lấy tay cô.
“Đừng hòng đi!” Hắn cầm hai vai của cô,đẩy cô vào thư phòng.
“Đừng như vậy! Mau buông tay.” Cô hoảng sợ nhưng lại không dám lên tiếng kêu to,sợ làm những người khác chú ý.
“Tới đây!” Hắn ôm chặt cô nói.”Nói xem cô làm sao hầu hạ ông già kia.Nói cho tôi biết,dùng thân thể của cô nói cho tôi biết.”
“Đừng! Anh uống say rồi, mau buông!” Cô ở trong ngực hắn không ngừng giãy dụa.
Động tác này làm hắn có phản ứng.Có lẽ hắn đang rượu giả điên!Nhưng
hắn đã nhịn đến cực hạn.Cô gái này hắn không thể đụng vào,nhưng đáng
chết hắn đã bị cô hấp dẫn,khiến hắn muốn ân ái,thử xem cô có ngọt ngào
mềm mại giống như hắn tưởng tượng không.
Còn nữa ở dưới áo ngủ bảo thủ là dáng người xinh đẹp uyển chuyển,mỗi một cảnh đẹp bí mật hắn đều mơ tưởng tìm kiếm.
“Tôi muốn biết cô dùng phương pháp gì mê hoặc ba tôi,để ông ấy đồng ý lấy cô vào cửa .” Bàn tay to của hắn giữ lấy eo nhỏ,hai người chặc chẽ
dán tại cùng nhau.
“Đừng từ chối,hào phóng chút đi.” Hắn mập mờ hoạt động cái mông để cho phái nam nóng bỏng chọc vào cô.
“Tôi. . . . . .”
Hạ Vũ Thần tính mở miệng kháng nghị,môi của hắn nhanh chóng phủ xuống.
Môi mang theo mùi rượu dán lên cánh môi non mềm,Tiêu Tử Uý trước mút
thật sâu môi trên của cô rồi khẽ cắn môi dưới,đầu lưỡi lượn qua hàm
răng.
“Đừng. . . . . . Đừng như vậy,Tử Úy ——” Trời ạ! Đây là nụ hôn đầu của cô! Hắn tại sao có thể. . . . . . Xong,cô không thể tiếp tục suy nghĩ.
“Muốn!Cô thích lắm phải không?” Ngón tay của hắn trượt vào trong mái
tóc của cô,nâng lên nàng khuôn mặt nhỏ nhắn,bốn mắt tương giao,lửa nóng
trong nháy mắt bộc phát.
Đúng vậy,cô thích,bởi vì cô thích hắn.
Ngay cả hắn luôn không cho cô sắc mặt tốt,thái độ không tốt,tính tình lại….,nói chuyện luôn châm biếm,lời nói còn mang theo dao nhưng không
biết lúc nào cô đã rơi vào bể tình,thích hắn.
“Tử Úy. . . . . .” Cô nhỏ giọng hô tên người mình thích.
“Đừng nói chuyện,để anh hôn em.” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ.
Cô khẽ mở miệng,hắn lập tức đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng cô thăm
dò từng góc gác trong môi cô,mút hương thơm tươi mới.Cô phản ứng vụng
về,làm tự ái phái nam nhận được thỏa mãn. . . . . .
………….
Ngày hôm nay, “Di viên” có hai vị khách đặc biệt đến.
Trong đó có một người đàn ông tuổi chừng năm mươi vẻ mặt khôn khéo..
Người phụ nữ trang phục sang trọng là Tiêu Mỹ Châu,là em gái